Tiếng loa phát thanh ở sân bay Tân Sơn Nhất vang lên lần thứ ba, báo hiệu chuyến bay VN780 đi Los Angeles chuẩn bị khởi hành. Hương đứng im lặng ở khu vực tiễn khách, mắt đỏ hoe nhưng cố gắng không rơi nước mắt. Ba mẹ cô, tay xách vali, mắt cũng hoe hoe, đang dặn dò không ngừng như thể sắp rời xa cô mãi mãi.
“Ở bên đó ổn định vài tháng, ba mẹ sẽ làm hồ sơ bảo lãnh lại cho con nhanh nhất có thể. Con chịu khó sống với anh Minh thời gian đầu nhé. Anh là người tốt, sống đàng hoàng, ba mẹ tin tưởng lắm mới giao con cho ảnh đó.”
Hương cười gượng, gật đầu nhẹ. Cô ghét những lời dặn dò kiểu này, nó khiến cô cảm thấy bản thân như một đứa trẻ chưa trưởng thành. Nhưng thực tế, cô cũng chưa từng sống xa nhà quá một tháng. Giờ đây, cô phải sống một mình – không, là sống nhờ một người đàn ông mà ba mẹ gọi là “em kết nghĩa”, một người mà cô chỉ nghe tên chứ chưa từng gặp mặt.
“Con lớn rồi, ba mẹ yên tâm. Con sẽ ổn.” Hương mím môi, nuốt trọn nỗi nghẹn vào trong cổ họng.
Má cô ôm con gái, thơm lên trán như thuở Hương còn bé. “Nhớ ăn uống đầy đủ, giữ sức khỏe. Có chuyện gì thì gọi cho mẹ, đừng giấu.”
Ba cô thì ít nói hơn, nhưng ánh mắt ông nhìn con gái như thể không nỡ bước lên máy bay. Ông khẽ vỗ nhẹ vai cô, ánh mắt dặn dò đầy thương yêu.
Rồi họ đi. Hương đứng nhìn theo bóng ba mẹ khuất sau cánh cổng an ninh. Cô không chạy theo, không níu kéo, nhưng tim thì như bị xé từng mảnh. Sự thật trần trụi là cô – ở lại. Một mình.
Chiều hôm đó, trời Sài Gòn oi bức, như đang trút xuống đầu Hương cả ngàn nỗi niềm. Cô kéo vali ra cổng sân bay, vừa định gọi taxi thì một chiếc xe hơi đen bóng trờ tới, dừng lại trước mặt. Kính xe hạ xuống, một giọng nam trầm vang lên:
“Em là Hương phải không?”
Cô quay lại, nhìn người đàn ông ngồi sau tay lái. Anh mặc áo sơ mi trắng, tay xắn cao, tóc gọn gàng, ánh mắt sắc sảo, mũi cao, cằm vuông – toát lên vẻ điềm đạm và từng trải. Không phải kiểu đẹp trai như tài tử Hàn Quốc, nhưng lại khiến người khác khó rời mắt. Anh đưa tay ra ngoài, nở một nụ cười nhẹ: “Anh là Minh. Ba mẹ em nhờ anh đón.”
Hương chớp mắt vài lần. Vậy đây là... anh Minh sao? Người mà ba cô từng kể từng là bạn chiến hữu thời trẻ, nay làm kiến trúc sư ở Sài Gòn? Người mà mẹ cô tin tưởng giao con gái duy nhất sống chung vài tháng? Cô bất giác thấy tim đập nhanh hơn – không rõ là hồi hộp hay lo sợ.
Cô gật đầu, im lặng lên xe.
Căn hộ của Minh nằm trên tầng 18 một chung cư cao cấp ở quận 7. Cửa sổ kính sát đất, nhìn thẳng ra dòng sông uốn lượn. Gió chiều thổi lồng lộng, mang theo mùi ẩm đặc trưng của đất trời vừa chuyển mùa. Minh dắt Hương vào phòng riêng đã được chuẩn bị sẵn: ga giường trắng tinh, tủ gỗ thơm mùi sơn mới, và cả một bàn học nhỏ bên cửa sổ.
“Em ở đây thoải mái, xem như nhà của mình. Cần gì cứ nói anh.”
Cô gật đầu, mím môi. Từ nhỏ đến lớn, Hương sống trong vòng tay ba mẹ, chưa từng ở nhờ nhà ai, càng chưa từng sống chung với một người đàn ông lạ. Cảm giác đầu tiên là... ngại. Dù người đàn ông ấy có là "anh em kết nghĩa" của ba mẹ đi nữa.
Minh như đọc được suy nghĩ của cô. Anh nhẹ giọng: “Anh biết hơi kỳ. Nhưng anh có vợ con ở nước ngoài, anh sống một mình ở đây. Mẹ em tin anh là vì vậy.”
Câu nói đó khiến Hương bất giác ngẩng lên nhìn anh. Có vợ con ở nước ngoài?
“Chị… và bé đang ở đâu ạ?”
“Bên Úc. Ly thân rồi. Chưa có giấy tờ ly dị nhưng cũng ba năm không gặp nhau.”
Một sự im lặng lướt qua giữa hai người.
Tối đó, Hương tắm xong, ngồi trước cửa sổ nhìn xuống thành phố rực đèn. Bàn tay cô vẫn còn run nhẹ, không hiểu vì mệt mỏi hay vì một cảm xúc mơ hồ đang nhen nhóm. Dù chỉ mới vài tiếng, nhưng Minh khiến cô có cảm giác lạ lẫm – an toàn, nhưng cũng nguy hiểm. Anh quá trầm tĩnh, quá điềm đạm. Còn cô, là kiểu con gái nổi loạn, thích phản ứng, nói nhiều và bướng bỉnh.
Một cặp trái ngược hoàn hảo. Đến mức... đáng sợ.
Minh đi ngang qua phòng, khẽ gõ cửa: “Ngủ sớm đi, mai anh đưa em đi làm giấy tờ.”
“Dạ.”
Cô trả lời gọn, nhưng lòng thì chưa ngủ được. Trong đầu cô, giọng nói trầm ấy cứ văng vẳng mãi: “Ly thân rồi.”
Một câu nói như mở ra cả một mê cung cảm xúc.
Nửa đêm, Hương trằn trọc mãi không ngủ. Cô cầm điện thoại, định nhắn cho mẹ “Con ổn”, nhưng rồi xoá đi. Cô không muốn ba mẹ lo. Nhưng chính cô lại đang không ổn. Cảm giác cô đơn chưa từng rõ rệt như đêm nay. Tiếng điều hòa rì rì, tiếng xe ngoài đường xa xa, tiếng đồng hồ tích tắc – tất cả như đan thành một khúc nhạc buồn không lời.
Cô bước ra ban công, đứng nhìn thành phố đang chìm vào giấc ngủ.
Ở phòng khách, Minh đang ngồi đọc tài liệu, ánh đèn bàn vàng ấm hắt lên gương mặt nghiêm nghị. Ánh mắt anh lướt qua cô rất nhanh, nhưng đủ khiến Hương bối rối quay vào trong. Tim cô đập loạn – không phải vì anh làm gì sai, mà vì... chính cô vừa bắt đầu cảm nhận một điều gì đó đang thay đổi.
Từ khoảnh khắc ấy, Hương biết – sẽ không có gì còn như trước nữa.