Chuyện tình ngang trái

Chương 2: Chuyện tình ngang trái


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Người lạ trong nhà

Sáng hôm sau, Hương tỉnh dậy khi ánh nắng tràn qua lớp rèm mỏng, nhảy múa trên sàn gỗ màu sẫm. Cô nhìn quanh căn phòng lạ lẫm, một thoáng bối rối hiện lên trong ánh mắt. Phải mất vài giây cô mới nhớ ra – mình không còn ở nhà nữa, không còn tiếng ba cằn nhằn mỗi sáng, không còn tiếng dép mẹ loẹt xoẹt dưới bếp. Bây giờ, cô ở nhà... anh Minh.

Cô thở dài, kéo chăn ra khỏi người và lê bước vào phòng tắm. Chiếc gương lớn phản chiếu một Hương đầu bù tóc rối, quầng mắt thâm nhẹ. Đêm qua cô ngủ rất chập chờn, cứ trở mình mãi không yên.

Lúc ra khỏi phòng, cô nghe mùi cà phê lan toả khắp không gian. Trong bếp, Minh đang đứng lặng lẽ bên máy pha, tay cầm tách sứ trắng tinh, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ – nơi ánh nắng chiếu lên vai áo anh một cách dịu dàng đến bất ngờ.

Hương bước nhẹ lại, khẽ khàng như thể sợ phá vỡ không khí yên tĩnh đó.

“Chào buổi sáng,” cô nói, giọng còn ngái ngủ.

Minh quay lại, mỉm cười, chìa ly cà phê về phía cô. “Dậy rồi à? Em uống cà phê được không?”

“Em quen uống trà sữa hơn.” Cô cười nhạt, định đùa một chút, nhưng Minh chỉ gật nhẹ rồi quay đi lấy nước lọc.

“Có bánh mì và trứng trong bếp. Em ăn đi, rồi mình đi làm giấy tờ.”

Hương ngồi xuống bàn, lặng nhìn anh bận rộn. Mọi cử chỉ của Minh đều chậm rãi và chính xác. Không giống những người đàn ông mà cô từng quen – cẩu thả, hấp tấp, hoặc quá phô trương. Anh thì khác, như một người sống quen với cô đơn và kỷ luật. Cô tò mò không hiểu, người đàn ông này đã trải qua chuyện gì để trở nên im lặng đến thế?


Trên đường đến văn phòng hành chính, không khí trong xe hơi gượng gạo. Hương thỉnh thoảng nhìn sang Minh, nhưng anh chỉ tập trung vào việc lái xe, tay vẫn giữ vững vô-lăng như đang điều khiển cả cuộc đời mình. Ngoài kia là tiếng còi xe, dòng người chen chúc – còn trong xe chỉ có tiếng điều hòa khe khẽ và những suy nghĩ chưa thành lời.

“Anh hay tự lái xe đi làm à?” Hương lên tiếng trước.

“Ừ. Chỗ anh làm gần, với lại anh không thích nhờ ai đưa đón.”

“Vợ anh... chị ấy ở Úc lâu chưa ạ?”

Minh liếc sang cô một giây, rồi quay lại với đường phố. “Ba năm.”

“Anh có con không?”

“Có. Một bé gái. Tám tuổi. Ở với mẹ nó bên đó.”

Câu trả lời ngắn gọn như chiếc chốt gài cửa. Hương biết mình vừa chạm vào một phần kín đáo trong con người anh. Cô không hỏi thêm gì nữa.


Buổi trưa, sau khi làm xong giấy tờ, Minh chở Hương đến một quán ăn nhỏ nằm trong hẻm Nguyễn Thị Minh Khai. Không sang trọng, không điều hòa, chỉ có vài bộ bàn ghế gỗ cũ kỹ và chiếc quạt trần quay lắc lư trên đầu. Nhưng mùi cơm tấm và sườn nướng thơm nức khiến dạ dày Hương cồn cào.

“Em ăn ở đây được không?” Minh hỏi, như thể sợ cô chê bình dân.

“Ngon là được. Em dễ ăn lắm.” Hương nháy mắt.

Minh mỉm cười – nụ cười đầu tiên trong ngày, khiến Hương thấy lồng ngực mình nhói một cái. Một nụ cười ngắn, nhưng đủ làm xao lòng.

Trong lúc ăn, Hương không kìm được tính tò mò: “Anh sống một mình bao lâu rồi?”

“Cũng gần hai năm. Lúc đầu còn có mẹ anh lên chơi, nhưng sau bà về quê sống với dì.”

“Có buồn không?”

“Quen rồi.” Anh gắp một miếng trứng bỏ vào bát cô, không nhìn, chỉ nói như vô thức: “Sống một mình không tệ lắm, nhất là khi em biết mình đang chờ gì.”

Hương ngẩn người. Một câu nói đơn giản, nhưng như đánh trúng tâm trạng cô hiện giờ – cô đơn, hoang hoải, và không chắc mình đang chờ gì nữa.


Tối hôm đó, sau khi ăn cơm xong, Hương tình nguyện rửa chén. Minh rót rượu, ngồi ngoài ban công, gác chân lên thành lan can như một người đàn ông đang nghỉ ngơi sau một trận chiến dài ngày.

Hương bưng ly nước ra cho anh, ngồi xuống ghế đối diện. “Anh hay uống một mình hả?”

“Thỉnh thoảng thôi. Có khi vài tuần không đụng tới ly nào.”

Cô nhìn anh, rồi hỏi thẳng: “Anh có thấy việc em sống ở đây là bất tiện không?”

Minh lặng đi một chút, rồi lắc đầu. “Không. Em ngoan, không phiền hà. Ba mẹ em tin tưởng giao em cho anh, thì anh có trách nhiệm.”

“Nhưng em là con gái. Sống chung vậy... dễ bị dị nghị.”

Anh ngẩng lên nhìn cô – cái nhìn sâu và lâu đến mức Hương thấy tim mình đập hụt một nhịp. “Miệng người ta thì em không ngăn được. Nhưng mình sống sao là quyền của mình.”

Cô quay đi, mắt dán vào ánh đèn thành phố xa xa, miệng mím lại, lòng thắt lại vì một điều gì đó rất lạ.

Phải chăng... từ giây phút này, cô đã bắt đầu để ý đến anh?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!