Chuyện tình ngang trái

Chương 10: Khi quá khứ gõ cửa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Từ sau cái ôm hôm ấy, Hương và Minh như bước vào một chương mới của đời mình.

Mỗi sáng, Hương dậy sớm hơn, chuẩn bị bữa ăn nhẹ cho cả hai. Minh bắt đầu về nhà đúng giờ, bỏ bớt những buổi tiệc xã giao, những lần tiếp khách khuya.

Cuối tuần, họ cùng nhau đi siêu thị, nấu ăn, xem phim, và thậm chí là... tranh luận về chuyện nên nuôi chó hay nuôi mèo nếu sau này dọn sang chỗ khác.

Tất cả đều đơn giản. Không ồn ào. Không ràng buộc. Nhưng đủ khiến Hương cảm thấy: mình được yêu.

Có những đêm, Minh ngồi đọc sách, còn cô cuộn tròn trong lòng anh, nghe nhịp tim đều đặn. Cô không hỏi thêm về vợ cũ. Không nhắc đến tương lai. Cô chỉ muốn giữ lấy hiện tại – mong manh mà ngọt ngào này.

Cho đến một ngày…


Buổi chiều, khi đang gọt trái cây trong bếp, Hương nghe tiếng điện thoại Minh vang lên trên bàn khách. Màn hình sáng, tên người gọi hiển thị: “Linh – Úc”

Một cảm giác lạ trào lên trong cô. Không phải ghen, không phải sợ… mà là bất an.

Minh từ phòng làm việc bước ra, thấy cô đang nhìn điện thoại, anh khẽ khựng lại nhưng không giấu giếm. Anh nhấc máy, nghe bằng giọng rất bình tĩnh.

– “Ừ, anh nghe… Ừm… Khi nào?...”

Hương đứng yên, tay siết nhẹ chiếc dao gọt trái cây.

– “Về đây? Cả hai mẹ con?... Ừ… Anh biết rồi. Vậy thì... anh sẽ đón.”

Chỉ vài câu, nhưng như thể thời gian ngưng lại.

Sau khi cúp máy, Minh ngồi xuống ghế. Hương bước đến, đặt dĩa trái cây lên bàn, không nói gì. Cuối cùng chính anh là người phá vỡ im lặng:

– “Cô ấy... quyết định về Việt Nam một thời gian. Đưa Annie về thăm ông bà nội.”

Hương nhìn anh, không biểu lộ cảm xúc.

– “Bao lâu?”

– “Không rõ. Có thể một tháng. Có thể lâu hơn.” Minh thở ra. “Cô ấy xin anh đón hai mẹ con ở sân bay.”

Hương gật nhẹ.
– “Vậy… anh đi đi.”

Minh ngẩng lên.
– “Em không giận sao?”

– “Không.” – Hương cười nhạt – “Em chỉ thấy... sắp có người thử thách xem em có đủ mạnh để ở lại không.”


Sáng chủ nhật, Minh mặc sơ mi trắng, quần jeans tối màu – đơn giản nhưng gọn gàng. Hương đứng ở cửa, nhìn anh đeo đồng hồ rồi lấy chìa khoá xe.

Trước khi bước ra khỏi cửa, anh quay lại, ngập ngừng:

– “Anh... có thể giới thiệu em với Annie được không?”

Câu hỏi khiến Hương đứng lặng. Trong một giây, cô không biết phải trả lời sao.

Cuối cùng, cô chỉ khẽ nói:
– “Chờ con bé làm quen với anh trước đã. Em không muốn ép một đứa trẻ hiểu điều người lớn còn rối.”

Minh gật đầu, hiểu. Rồi anh đi.

Cánh cửa đóng lại. Hương đứng đó rất lâu.


Sân bay Tân Sơn Nhất. 10h30 sáng.

Minh đứng ở cửa ra quốc tế, tim đập nhẹ. Đã gần một năm anh chưa gặp lại con gái. Và hôm nay, điều khiến anh lo lắng không chỉ là ánh mắt của Annie… mà còn là ánh mắt của người vợ cũ – người từng ở bên anh 6 năm, và là mẹ của con anh.

Linh xuất hiện trước. Vẫn dáng vẻ thanh lịch, nhẹ nhàng, nhưng sắc sảo hơn. Tay cô dắt một bé gái tóc xoăn, đôi mắt to tròn, đôi môi chúm chím – Annie, bé con 5 tuổi anh đã luôn nhớ.

– “Ba ơi!” – Annie hét to, rồi lao tới ôm chân Minh.

Minh cúi xuống, nâng con lên, ôm thật chặt. Nỗi xúc động dồn nén suốt nhiều tháng trào ra như thác. Anh hít lấy mùi hương quen thuộc của con, mắt cay cay.

Linh đứng cạnh, nhẹ cười:
– “Con bé nhớ anh lắm.”

Minh gật đầu, không nói nên lời.

Ba người đi ra taxi. Trên xe, Annie ríu rít hỏi đủ thứ. Linh ngồi yên, thỉnh thoảng nhìn Minh qua gương chiếu hậu. Ánh mắt cô không lạnh lùng, nhưng cũng không còn dịu dàng như trước.

Khi xe đến nhà ba mẹ Minh – nơi Linh và Annie sẽ ở tạm – Linh kéo tay Minh lại trước khi vào:

– “Em biết... anh đang có người khác.”

Minh khựng lại.

Linh nói tiếp, nhẹ nhưng sắc như dao:
– “Em không trách. Em hiểu… sau từng đó năm, chẳng ai giữ mãi một điều đã vỡ. Nhưng hãy nhớ – con bé là con chung của chúng ta. Đừng để bất kỳ ai làm con bé thấy mình lạc lõng.”

Minh gật đầu.
– “Anh biết.”


Chiều hôm đó, Minh về nhà. Hương đang dọn bàn ăn. Thấy anh bước vào, cô ngước lên, hỏi bình thản:

– “Gặp con vui chứ?”

Minh gật.
– “Nó lớn nhanh lắm. Và rất lanh.”

Hương mỉm cười.
– “Con gái mà.”

Anh bước lại, ôm cô từ phía sau. Giọng anh thấp và trầm:
– “Cảm ơn em… vì đã hiểu.”

Cô không quay lại. Chỉ đưa tay đặt lên tay anh đang siết quanh eo mình.
– “Em hiểu… Nhưng em cũng sợ.”

– “Sợ gì?”

– “Sợ một ngày nào đó, quá khứ của anh quay lại và gọi tên anh… còn em, không phải người được giữ lại.”

Minh ôm cô chặt hơn.
– “Anh hứa, nếu có ai gọi tên anh… thì em là người duy nhất anh quay đầu lại.”

Hương cười – nhưng nụ cười ấy buồn hơn cả nước mắt.


Cuối chương, Hương mở điện thoại, lướt mạng xã hội. Cô thấy một bức ảnh mới đăng công khai từ tài khoản của Linh – vợ cũ của Minh. Trong ảnh là Minh đang bế Annie trong công viên, cả hai cười rạng rỡ. Dòng caption dưới ảnh chỉ vỏn vẹn:

“Ba – nơi con luôn tìm về.”

Một ngàn lượt thích. Gần hai trăm bình luận. Không ai biết Minh và Linh đã chia tay.

Hương nhìn tấm ảnh rất lâu… rồi tắt màn hình, đặt điện thoại úp xuống.

Ánh đèn trong phòng tối dần.

Một khoảng lặng bắt đầu hình thành giữa hai người.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!