Tin nhắn của Minh hiển thị trên màn hình, không có dấu chấm ở cuối câu – như một lời mở, như một cái ôm thầm lặng dang rộng giữa đêm khuya.
Hương nhìn chăm chăm vào dòng chữ ấy, tay cô run nhẹ. Cô không trả lời. Không xoá. Chỉ cất điện thoại xuống gối và kéo chăn trùm kín mặt.
Nhưng cả đêm hôm ấy, cô không ngủ.
Nỗi nhớ bỗng chốc trở nên rõ rệt hơn bao giờ hết. Dù cố kìm nén, trái tim vẫn cứ thổn thức mỗi khi hình ảnh của anh thoáng hiện lên.
Sáng hôm sau, Hương thu dọn đồ đạc.
Chiếc vali nhỏ mà cô mang đi vội vàng cách đây hơn một tuần giờ chỉ có thêm vài bộ đồ và một hộp thuốc cảm vẫn còn nguyên. Cô đứng lặng trước tấm gương cũ kỹ trong phòng trọ, chỉnh lại tóc, tô chút son – rồi kéo vali lăn nhẹ ra khỏi căn phòng quen thuộc đã cưu mang cô những ngày tạm rút lui.
Bác chủ trọ nhìn thấy, vẫy tay:
– “Dọn đi hả cháu? Không ở thêm vài bữa nữa?”
Hương cười khẽ:
– “Dạ, cháu về rồi. Cảm ơn bác mấy hôm nay.”
Bác chỉ gật đầu, không hỏi gì thêm. Dường như bác hiểu, có những cô gái trẻ bước ra khỏi ngôi nhà mình không vì cần nơi ở, mà vì cần một khoảng trời riêng để sắp xếp lại nỗi đau.
Khi Hương đứng trước cửa nhà Minh, tay cô khựng lại không nhấn chuông ngay. Cô do dự, hít một hơi sâu – rồi mới dứt khoát bấm chuông.
Cánh cửa mở sau vài giây. Minh đứng đó, mặc áo thun trắng, quần lửng, ánh mắt như vừa thức dậy chưa lâu. Anh ngỡ ngàng nhìn cô – người con gái nhỏ nhắn với chiếc vali quen thuộc đang đứng nép mình như một đứa trẻ lạc đường.
Không nói gì.
Không hỏi gì.
Minh chỉ nhẹ nhàng bước qua ngưỡng cửa, kéo nhẹ chiếc vali vào trong, rồi nhìn cô:
– “Về rồi hả?”
Hương gật đầu. Mắt cô hoe đỏ.
– “Ừ. Em về rồi.”
Minh đưa tay lên, định chạm vào tóc cô, nhưng khựng lại giữa không trung. Cô nhìn anh, rồi nhẹ đặt tay mình lên tay anh.
Lần này, cả hai không rút về.
Căn hộ quen thuộc trở lại nhịp sống cũ. Nhưng có điều gì đó trong không khí đã thay đổi – như thể sau cơn bão, tất cả trở nên lặng hơn, sâu hơn, và… thật hơn.
Tối hôm đó, khi hai người cùng ngồi ăn, Minh bỗng ngước lên:
– “Anh không muốn em nghĩ anh là kẻ lấp lửng.”
Hương lặng im, gắp rau cho vào chén.
Minh tiếp:
– “Anh đã gọi luật sư bên Úc. Bắt đầu thủ tục ly hôn chính thức.”
Hương ngẩng lên, mắt ngỡ ngàng.
– “Anh không cần vì em mà...”
– “Không.” Minh lắc đầu, nhìn thẳng vào mắt cô. “Không vì em. Mà vì anh cần rõ ràng. Không phải để níu em lại, mà để chính bản thân anh biết… mình không còn muốn trốn sau danh nghĩa nào nữa.”
Cô nhìn anh. Lần đầu tiên, trong suốt những tháng ngày gần gũi, cô thấy được ở anh một dáng vẻ mạnh mẽ đến vậy – không phải là sự trầm lặng, mà là sự quyết liệt của một người đàn ông đã dám đối diện với lựa chọn của mình.
Cô khẽ gật đầu.
– “Cảm ơn anh… vì đã thành thật.”
Một tuần sau, cuộc sống dường như trở lại nhịp bình thường. Nhưng trong lòng Hương vẫn còn nhiều mâu thuẫn. Một buổi chiều, khi đang làm thêm ở tiệm sách nhỏ gần nhà, cô bất ngờ nhận được một cuộc gọi từ Úc. Đầu dây là giọng nữ, rất nhẹ nhàng nhưng rõ ràng:
– “Chào em. Em là Hương phải không?”
– “Vâng… ai vậy ạ?”
– “Chị là vợ cũ của Minh.”
Không gian quanh cô như sụp xuống trong thoáng chốc. Cô bước vội ra khỏi quầy, tìm góc vắng, tim đập thình thịch.
– “Chị biết chuyện của em và Minh. Chị không gọi để trách hay giận. Chị chỉ muốn nói với em một điều thôi…”
– “Dạ…” – Hương lắp bắp.
– “Minh là một người đàn ông tốt. Nhưng cũng là người rất dễ bị tổn thương. Em hãy chắc chắn rằng em yêu anh ấy vì chính anh ấy, chứ không phải vì sự quan tâm lặng lẽ anh dành cho em.”
– “Em… em hiểu.” – Hương nghẹn giọng.
– “Và hãy nhớ. Dù chia tay, nhưng anh ấy vẫn là ba của Annie. Cuộc sống của anh ấy sẽ không bao giờ chỉ có một mình em.”
Sau đó, điện thoại tắt. Cuộc gọi ngắn, không hằn học, không gay gắt. Nhưng lại như một cái tát vào lòng Hương – khiến cô nhận ra, con đường phía trước của cô và Minh sẽ không bao giờ đơn giản.
Không chỉ yêu. Mà còn phải học cách chia sẻ anh với quá khứ, với một đứa trẻ, và với những điều không thể xóa đi chỉ bằng một câu “anh yêu em”.
Tối hôm đó, Minh ngồi trong bếp, đang thái cà rốt cho món súp gà. Hương bước vào, đứng sau lưng anh, im lặng một lúc lâu rồi nói khẽ:
– “Em sẽ không rời đi nữa.”
Minh quay lại.
– “Thật không?”
– “Thật.” Cô nhìn thẳng vào mắt anh. “Em không hứa sẽ luôn mạnh mẽ. Nhưng em hứa sẽ không bỏ cuộc nếu anh cũng không.”
Minh không nói. Anh đặt dao xuống, ôm cô thật chặt.
Lần đầu tiên, không còn nụ hôn vội vã. Không còn chạm nhẹ rồi lùi lại. Chỉ là một cái ôm, thật lâu, thật chặt – đủ để biết rằng, sau bao giông gió, họ đã chọn… ở lại.