Buổi tối hôm đó, văn phòng NovaCorp vẫn còn sáng đèn với vài nhân viên cuối cùng đang hoàn tất công việc. Linh Chi ngồi tại bàn, mắt dán vào màn hình máy tính, tay nhanh nhẹn gõ từng dòng email quan trọng, nhưng tâm trí cô vẫn chưa hoàn toàn tập trung. Những khoảnh khắc bên Hạ Vy hôm nay cứ liên tục lởn vởn trong đầu, khiến cô vừa hồi hộp vừa cảm thấy ấm áp.
Hạ Vy rảo bước đến, tay cầm tập hồ sơ dự án mới, ánh mắt sắc bén như thường lệ nhưng hôm nay mang theo một chút nụ cười tinh nghịch. “Cô vẫn còn làm việc à? Đã muộn rồi, nên nghỉ ngơi một chút,” Hạ Vy nói, giọng điệu dịu dàng hơn mọi khi.
“Dạ… em chỉ muốn hoàn tất các báo cáo trước khi về thôi ạ,” Linh Chi lí nhí, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng tim lại đập nhanh hơn bình thường. Cô biết rằng ánh mắt và giọng nói của Hạ Vy có một sức hút kì lạ khiến cô khó lòng tập trung.
Hạ Vy đặt tập hồ sơ xuống bàn cạnh Linh Chi, ánh mắt lướt qua màn hình máy tính, dừng lại ở những con số và slide chưa hoàn chỉnh. “Cô làm tốt lắm rồi, nhưng vẫn có vài điểm cần điều chỉnh. Tôi sẽ hướng dẫn cô, đồng thời cùng xem xét vài chiến lược mới. Nhưng… trước hết, chúng ta nghỉ ngơi chút đã.”
Hai cô đứng dậy, bước ra khu vực cà phê nhỏ ngay trong văn phòng. Không gian yên tĩnh, ánh sáng dịu và tiếng nhạc nền nhẹ nhàng khiến Linh Chi cảm giác như bước vào một thế giới khác, tách biệt khỏi tất cả áp lực công việc. Hạ Vy lấy hai tách cà phê, đưa một tách cho Linh Chi, nở nụ cười tinh tế: “Cô cần uống chút gì ấm áp để xua tan mệt mỏi.”
Linh Chi nhận tách, tay hơi run, ánh mắt nhìn thẳng vào Hạ Vy. “Em… cảm ơn chị. Em… em thật sự không biết phải nói gì nữa,” cô lí nhí, vừa xấu hổ vừa hạnh phúc.
Hạ Vy ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt dịu dàng, hơi nghiêng người gần Linh Chi: “Không cần nói gì cả. Chỉ cần cô cảm nhận, tận hưởng phút giây này thôi.” Cử chỉ của Hạ Vy nhẹ nhàng, tinh tế nhưng đầy ấm áp, khiến trái tim Linh Chi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cả hai ngồi im lặng, nhâm nhi cà phê, ánh mắt liên tục trao nhau những tín hiệu đầy ý nghĩa. Linh Chi cảm nhận rõ nhịp tim mình tăng nhanh, từng hơi thở trở nên hổn hển một cách ngọt ngào. Khoảnh khắc ấy, giữa không gian tĩnh lặng và ánh sáng vàng nhạt, cả hai dường như quên hết mọi thứ xung quanh, chỉ còn lại cảm giác gần gũi tình cảm đang lan tỏa.
Đột nhiên, Linh Chi phát hiện trong túi Hạ Vy có một tấm thiệp nhỏ mà cô chưa từng thấy trước đây. “Chị… chị đang cầm gì vậy?” Linh Chi hỏi, vừa tò mò vừa háo hức.
Hạ Vy đỏ nhẹ má, nhanh chóng giấu tấm thiệp xuống dưới tập hồ sơ: “À… chỉ là vài ghi chú cho dự án thôi, không có gì quan trọng.” Nhưng ánh mắt cô lộ vẻ tinh nghịch và trìu mến, khiến Linh Chi càng thêm tò mò.
Sau buổi cà phê, cả hai trở về bàn làm việc, nhưng không khí giữa họ khác hẳn. Mỗi cái nhìn, mỗi nụ cười, mỗi cử chỉ đều trở nên ý nghĩa hơn, như một mật mã chỉ hai người hiểu. Linh Chi bắt đầu chú ý những chi tiết nhỏ: cách Hạ Vy nghiêng người khi lắng nghe, cách cô khẽ cười khi Linh Chi bối rối, hay cách cô đặt tay lên tay Linh Chi một cách tình cờ nhưng tinh tế.
Buổi tối tiếp tục trôi qua, Linh Chi nhận thêm một số email nhầm nội dung quan trọng từ các phòng ban khác. Nhưng lần này, cô tự tin xử lý hơn nhiều, nhờ những lời hướng dẫn và hỗ trợ từ Hạ Vy. Khi cả hai cùng giải quyết xong, ánh mắt chạm nhau, cả hai không nói gì nhưng đều hiểu rằng họ đã tạo ra một mối liên kết tinh tế và bền chặt hơn.
Khi ra về, ngoài trời đã tối, ánh đèn đường phản chiếu lên mặt kính tòa nhà, tạo nên một khung cảnh vừa lãng mạn vừa dịu dàng. Hạ Vy bước gần Linh Chi, đặt tay nhẹ lên vai cô: “Hôm nay cô làm rất tốt. Tôi tự hào về cô.”
Linh Chi đỏ mặt, cảm giác hạnh phúc tràn ngập. “Em… em cũng cảm thấy vui khi có chị ở bên.” Khoảnh khắc ấy, họ không cần lời nói, ánh mắt và những cử chỉ nhỏ đã truyền tải hết mọi cảm xúc, tạo nên một chiều tối đầy ấm áp và ngọt ngào.
Trên đường về nhà, Linh Chi tự nhủ rằng những ngày sắp tới sẽ còn nhiều thách thức trong công việc, nhưng cô biết rằng với Hạ Vy bên cạnh, mọi khó khăn đều trở nên dễ dàng hơn. Cô nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, cảm nhận trái tim mình đang tràn đầy hy vọng, niềm vui và tình cảm nồng nàn dành cho Hạ Vy. Buổi tối ấy, cô ngủ say, mơ về những khoảnh khắc tiếp theo sẽ bên Hạ Vy, nơi tiếng cười, ánh mắt và sự quan tâm lẫn nhau sẽ tiếp tục viết nên câu chuyện tình yêu đầy màu sắc nơi văn phòng.