Nắng Sài Gòn cuối tháng Tư hừng hực như một chảo lửa úp trùm lên thành phố không ngủ. Dưới ánh nắng chói chang ấy, toà cao ốc trụ sở Công ty Thiết kế Nội thất "Future Home" vẫn sáng loáng như một viên pha lê khổng lồ giữa trung tâm quận 1. Trên tầng cao nhất, phòng giám đốc được thiết kế như một căn penthouse nhỏ – tinh tế, sang trọng, hiện đại. Ở đó, Trần Minh Khang – giám đốc công ty, đang đứng dựa người vào lan can kính, tay cầm ly espresso còn nghi ngút khói, mắt nhìn xa xăm về phía thành phố đang thức giấc.
Khang ba mươi tuổi, tốt nghiệp loại xuất sắc từ khoa Kiến trúc – Đại học Bách khoa TP.HCM, từng tu nghiệp một năm ở Hà Lan trước khi trở về Việt Nam mở công ty riêng. Với ngoại hình cao ráo, gương mặt góc cạnh nam tính và đôi mắt sắc lạnh như biết nhìn thấu tâm can người khác, Khang là kiểu đàn ông khiến mọi cô gái trong công ty vừa kính nể, vừa thầm mơ tưởng.
Nhưng giữa những bản vẽ dày cộp, những cuộc họp căng thẳng, những lời khen ngợi về gu thiết kế đậm chất châu Âu hiện đại, ít ai biết rằng trái tim của Khang từng lặng lẽ rung động vì… cô tiếp tân tầng trệt – Ngọc Diệp.
Diệp chỉ mới 23 tuổi, tốt nghiệp trung cấp hành chính, đầu quân vào "Future Home" chưa đầy 6 tháng. Nét đẹp của Diệp không rực rỡ kiểu người mẫu mà ngược lại, dịu dàng, đằm thắm và rất biết điều. Mỗi sáng, khi Khang bước vào sảnh công ty, cô luôn nở nụ cười nhẹ nhàng và cúi đầu chào bằng giọng nói nhỏ nhẹ:
— "Chào anh Khang ạ!"
Lần đầu anh chỉ gật đầu đáp lễ. Nhưng đến lần thứ 10, 20, rồi 50, ánh mắt anh bắt đầu dừng lại nơi cô lâu hơn. Những cuộc gặp vô tình trong thang máy, những bữa trưa "tình cờ" cùng nhau trong căng tin, và rồi… những buổi hẹn ngoài giờ hành chính, sau lớp áo giám đốc – nhân viên đã bắt đầu nảy sinh thứ tình cảm vượt ranh giới.
Khang không hề hứa hẹn gì. Còn Diệp – cô gái tỉnh lẻ từ Đồng Tháp lên Sài Gòn lập nghiệp – cũng chẳng dám mong gì nhiều ngoài việc được ở cạnh anh vào những đêm anh cần bờ vai dịu dàng. Mối quan hệ ấy kéo dài gần một năm – âm thầm, kín đáo, không ai hay biết. Cho đến một ngày…
— "Em… em trễ hơn ba tuần rồi, Khang à…" – Diệp run giọng khi thông báo tin ấy trong một buổi tối đầu đông.
Khang sững người. Ly rượu vang trên tay anh khựng lại giữa không trung. Anh nhìn Diệp, không giận dữ, không trách móc – chỉ im lặng. Đó là lần đầu tiên cô thấy ánh mắt ấy không còn điềm tĩnh nữa.
— "Em chắc chứ?"
— "Chắc… Em đã thử ba que liền… Nếu anh không tin, mai mình đi khám…"
Cô không đòi cưới, cũng không van nài điều gì. Nhưng sự im lặng của anh suốt đêm đó khiến Diệp thức trắng.
Ba ngày sau, Khang đưa cô đến phòng khám sản phụ khoa cao cấp. Kết quả không thể chối cãi: Diệp đã mang thai được gần sáu tuần. Trên đường về, không gian trong xe căng như dây đàn. Rồi bất ngờ, Khang nói:
— "Anh sẽ cưới em."
Diệp ngỡ ngàng, nước mắt chực trào nhưng kịp nén lại. Cô không tin mình nghe đúng. Anh – người đàn ông thành đạt, độc thân, có thể chọn bất cứ cô gái xinh đẹp nào – lại chịu cưới một cô tiếp tân như cô, chỉ vì một đứa trẻ chưa hình thành hình hài.
Lễ cưới diễn ra giản dị nhưng ấm cúng tại một nhà hàng nhỏ ở quận 3. Khách mời chỉ là vài người thân trong gia đình hai bên, đồng nghiệp thân thiết. Diệp mặc chiếc váy cưới ren trắng ngắn ngang gối – giấu bụng đang lớn dần. Khang vẫn điềm tĩnh, nở nụ cười đủ lịch sự để không ai nghi ngờ gì về cuộc hôn nhân chóng vánh này.
Nhưng chỉ nửa tháng sau lễ cưới, khi Diệp bắt đầu quen với việc làm vợ, làm dâu, thì Khang… mất hút ba ngày không về nhà. Anh không nhắn tin, không trả lời điện thoại. Diệp thấp thỏm, lo lắng, tưởng anh gặp tai nạn.
Tối ngày thứ tư, Khang trở về – phờ phạc và nặng trĩu.
Anh không nói gì cho đến khi cô gặng hỏi:
— "Anh đi đâu suốt mấy ngày qua vậy? Có chuyện gì sao?"
Khang ngồi xuống ghế sofa, gác tay lên trán, như thể sắp thú nhận điều gì rất lớn.
— "Diệp… có chuyện này anh phải nói thật với em."
— "Chuyện gì?"
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, đôi mắt chứa đầy áy náy:
— "Anh… Anh có quen một cô gái khác. Trước khi cưới em. Cô ấy vừa báo với anh là… cũng đang mang thai. Gia đình cô ấy bắt anh phải cưới. Nếu không, cô ấy sẽ… tự tử."
Sự im lặng bao trùm căn phòng. Diệp không nói được lời nào. Mặt cô trắng bệch. Tay cô run lên từng hồi.
— "Anh nói… anh sẽ cưới cô ta?" – giọng Diệp nghẹn lại.
— "Anh không còn cách nào khác… Họ không cho anh cơ hội từ chối. Anh… không muốn cô ấy làm điều dại dột."
Diệp bật khóc, nước mắt rơi lã chã. Một cái tát cháy má đáp xuống gương mặt điển trai của Khang. Nhưng anh không né tránh. Anh lặng im chịu đựng, như thể đó là cái giá anh phải trả cho sự yếu lòng và ích kỷ của chính mình.
Còn Diệp – cô chỉ biết ôm bụng bầu, quay người bước vào phòng, đóng cửa thật mạnh.
Bắt đầu từ giây phút ấy, một cuộc sống hai mặt của người đàn ông mang danh giám đốc – với hai người vợ, hai mái nhà, và hai đứa trẻ đang tượng hình – chính thức mở màn.