Nếu cuộc gặp giữa Minh Khang và Diệp là sự gần gũi âm thầm kéo dài theo năm tháng thì với Trà My, đó là một cơn say bùng nổ – rực lửa, hấp dẫn, đầy mê hoặc, như ly cocktail đầu tiên trong đời khiến người ta lỡ uống là không thể dừng.
Trà My làm pha chế tại một quán bar sang trọng nằm trên tầng thượng khách sạn 5 sao ở quận 1 – nơi giới kiến trúc, nghệ thuật và thời trang hay lui tới mỗi cuối tuần. Cô mới 24 tuổi nhưng đã có 3 năm kinh nghiệm, nổi bật với vẻ đẹp quyến rũ kiểu Tây – tóc ngắn uốn sóng màu nâu đồng, đôi mắt sắc, môi đỏ mọng và thân hình nóng bỏng khiến bất kỳ gã đàn ông nào cũng phải ngoái nhìn.
Khang gặp cô lần đầu trong một buổi tiệc networking ngành kiến trúc do một người bạn tổ chức. Đó là một tối mưa lất phất. Anh đến trễ, không quá hứng thú, nhưng khi thấy Trà My đứng sau quầy bar, vừa lắc shaker vừa cười nghiêng đầu với khách, anh bất giác dừng lại lâu hơn cần thiết.
— “Cho tôi một ly cocktail không quá ngọt, không quá cay, nhưng đủ mạnh để nhớ.”
— “Anh muốn nhớ mùi vị… hay muốn quên điều gì?” – My hỏi, mắt không rời tay đang rót rượu.
Khang bật cười. Anh ngồi xuống chiếc ghế cao trước quầy bar, chống tay lên mặt bàn, mắt nheo lại:
— “Tôi muốn nhớ gương mặt người pha chế.”
Đó là lần đầu tiên anh chủ động với một người con gái không nằm trong kế hoạch cuộc đời mình. Và đó cũng là lần đầu tiên Trà My cảm thấy bị hấp dẫn bởi một người đàn ông không hề cố gắng tán tỉnh cô như mọi kẻ khác.
Từ buổi đó, Khang thường ghé quán bar ấy vào mỗi tối thứ Năm – lý do lúc thì vì "đi họp khách hàng gần đó", khi thì “xả stress sau deadline”. My không hỏi nhiều. Cô chỉ chuẩn bị sẵn ly cocktail anh thích – "Old Fashioned" – vừa đủ mạnh, vừa đủ đậm, vừa đủ nguy hiểm.
Họ không yêu nhau bằng những lời hứa. Họ yêu bằng ánh mắt, bằng đêm muộn, bằng những lần chạm tay thoáng qua khi đưa ly rượu, bằng những tin nhắn lúc 1 giờ sáng:
— “Em còn thức không?”
— “Có. Còn anh?”
Và rồi một ngày, họ ở bên nhau như một điều tự nhiên sau những đêm rượu nồng và tiếng nhạc jazz mơ hồ. Trà My không hỏi Khang có người yêu chưa. Cô không cần biết. Với cô, mối quan hệ ấy như một cuộc chơi quyến rũ – đầy kiểm soát.
Nhưng rồi, ba tháng sau, khi đang đứng pha chế giữa quầy bar, cô cảm thấy buồn nôn. Cảm giác ấy lặp lại trong nhiều buổi sáng sau đó, đi kèm với những cơn chóng mặt kỳ lạ. Linh cảm của người phụ nữ khiến cô mua một que thử thai vào một sáng chủ nhật.
Hai vạch.
Trà My không bật khóc. Cô chỉ im lặng nhìn chiếc que thử, đặt nó lên bàn, rồi pha cho mình một ly nước chanh đá. Trước giờ, cô luôn tự tin kiểm soát được mọi chuyện – cho đến khi mọi thứ vượt khỏi kế hoạch.
Cô không gọi cho Khang ngay. Cô chờ thêm một tuần. Và đến khi xác nhận bằng kết quả siêu âm, cô mới nhắn tin cho anh:
— “Em cần gặp anh. Không phải ở quán bar.”
Buổi hẹn diễn ra trong một quán cà phê ở quận Bình Thạnh. Trà My mặc váy đen dài qua gối, trang điểm nhẹ, nhưng vẫn sắc sảo. Khang đến muộn mười lăm phút. Vừa ngồi xuống, anh đã mỉm cười quen thuộc:
— “Lâu lắm rồi mới gặp em ở chỗ không có rượu.”
Trà My không cười đáp lại. Cô mở túi xách, đặt một xấp giấy lên bàn. Khang nhìn – đó là phiếu siêu âm, sổ khám thai và đơn thuốc dưỡng thai.
— “Của ai?” – Anh hỏi, dù đã biết câu trả lời.
— “Anh nghĩ là của ai?”
Khang nuốt khan. Cả quán cà phê bỗng trở nên ngột ngạt. Anh nhìn cô một lúc lâu, rồi hỏi:
— “Em định… sao?”
Trà My ngả người ra ghế, mắt không rời anh:
— “Em không phải kiểu phụ nữ bám víu đàn ông vì một đứa trẻ. Nhưng em không muốn nó lớn lên mà không có cha. Và em cũng không muốn làm mẹ đơn thân. Em cho anh đúng ba ngày để quyết định.”
— “Nếu anh… không thể cưới em thì sao?”
Cô bật cười. Nhưng đó là nụ cười đầy tổn thương:
— “Nếu anh không thể cưới em, em sẽ tự cưới bản thân mình. Nhưng em cũng không ngại làm điều điên rồ nếu thấy mình bị bỏ rơi.”
Khang hiểu. Đây không phải lời đe doạ. Đây là một lời cảnh báo rất rõ ràng của một người phụ nữ dám yêu, dám sống và dám đánh đổi. Còn anh – giờ đây đã là chồng của Diệp – đang đứng giữa hai lằn ranh quá mong manh để chọn lựa.
Ba ngày sau đó là địa ngục.
Khang không ăn, không ngủ. Anh lái xe như kẻ mộng du giữa những cung đường thành phố. Mỗi buổi sáng thức dậy trong căn hộ với Diệp, anh thấy ánh mắt cô vẫn chưa nguôi đau. Mỗi tối nằm xuống, tin nhắn từ Trà My lại hiện lên với ba chữ:
"Anh quyết chưa?"
Và đến sáng ngày thứ tư, anh soạn một dòng tin nhắn, tay run lên:
— “Anh sẽ cưới em.”
Khi nhấn gửi, Khang không biết điều gì đang chờ mình phía trước. Anh chỉ biết từ giây phút đó trở đi, cuộc sống của anh sẽ không bao giờ còn đơn giản nữa.