Buổi chiều hôm đó, Diệp không đi khám thai như dự tính. Cô lên taxi, cầm trên tay tờ hóa đơn được in ra từ trung tâm thương mại và địa chỉ ghi rõ ràng: Chung cư cao cấp ở quận 2. Tên người nhận: Trà My.
Tên gọi ấy như vết cào lên trí óc cô suốt cả đêm. Cô không nhớ chồng mình từng nhắc đến ai tên như vậy. Không bạn học, không đối tác, không nhân viên nào cô biết. Tại sao anh lại gửi nước hoa cho một cô gái khác? Và quan trọng nhất: tại sao phải giấu?
Đến trước cổng chung cư, Diệp không vội vào. Cô ngồi im trong xe gần nửa tiếng, quan sát từ xa. Đó là khu căn hộ cao cấp với cổng bảo vệ nghiêm ngặt. Cô lấy điện thoại, nhắn tin cho Khang:
“Chiều anh ăn gì chưa?”
Tin nhắn được "seen" sau 5 phút nhưng không có hồi âm.
20 phút sau, cô thấy một bóng người quen thuộc từ sảnh bước ra. Là anh.
Minh Khang. Mặc sơ mi xanh nhạt, tay cầm laptop, dáng đi vội vã. Nhưng điều khiến Diệp nghẹt thở không phải là sự xuất hiện của anh. Mà là người phụ nữ mang thai đi phía sau, trong chiếc váy suông màu be, tóc ngắn ngang vai và ánh mắt sắc sảo – đang nắm nhẹ tay anh từ phía sau như một cặp vợ chồng thực thụ.
Diệp như không còn thở được. Cô cúi mặt thật nhanh, quay đi, ra hiệu cho tài xế rời khỏi đó ngay trước khi Khang có thể nhìn thấy. Suốt chặng đường về, tay cô nắm chặt tờ hóa đơn, vò nát trong lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Đêm đó, Khang về nhà lúc 10 giờ tối. Anh vừa bước vào cửa, Diệp từ trong phòng bước ra, ánh mắt bình thản đến kỳ lạ.
— “Anh tắm đi rồi ăn cơm. Em nấu canh chua cá hú, món anh thích.”
Khang ngạc nhiên. Từ sau khi cưới, Diệp hiếm khi vào bếp, nhất là trong giai đoạn mang thai yếu ớt. Anh không nghi ngờ gì, chỉ gật đầu:
— “Ừm. Em ăn trước chưa?”
— “Chưa. Em chờ anh.”
Trong bữa cơm, cô rót cho anh một ly nước mát, cười nhẹ:
— “Hôm nay anh đi đâu mà về trễ vậy?”
Khang chớp mắt. Anh định nói "công trình", nhưng như đã bị giật dây, lại chuyển lời:
— “Gặp đối tác cũ, bàn dự án ở Bình Thạnh.”
Diệp múc thêm cho anh một muỗng cá, nói rất nhẹ:
— “Là Trà My phải không?”
Khang ngừng đũa. Cái tên ấy vang lên trong không gian như một lưỡi dao.
— “Em nói gì?”
— “Trà My. Chung cư quận 2. Anh gửi nước hoa cho cô ấy hôm thứ ba. Và hôm nay, em thấy hai người cùng đi ra từ đó.”
Khang tái mặt. Một lúc sau, anh đứng dậy, định bước ra khỏi bàn ăn, nhưng Diệp đặt muỗng xuống, nhìn thẳng vào anh:
— “Em chỉ hỏi một câu: Anh có hai người vợ, đúng không?”
Không còn đường lui. Khang ngồi sụp xuống ghế, đưa hai tay ôm đầu. Không một lời bào chữa, không một lời phủ nhận.
Diệp không khóc. Cô không la hét như trong phim. Chỉ lặng lẽ đứng dậy, đi vào phòng, khóa cửa lại. Cô không cần nghe thêm gì nữa. Sự thật lúc này còn đau hơn bất kỳ lời nói nào.
Còn ở phía bên kia thành phố, Trà My cũng đang rơi vào một mớ cảm xúc hỗn loạn.
Tối hôm đó, khi Khang vừa rời khỏi căn hộ, cô vào phòng anh hay ngủ lại – một căn phòng nhỏ gọn cô giữ riêng cho anh. Trong ngăn kéo, cô tình cờ thấy một bao thư mỏng. Mở ra, đó là… ảnh siêu âm thai nhi – nhưng không phải tên cô.
Trên góc tờ phiếu siêu âm là tên: Nguyễn Ngọc Diệp. Tuổi thai: 18 tuần.
Trái tim My như bị bóp nghẹt. Cô ngồi thụp xuống sàn. Không thể nào. Vậy là… Khang đã có một người vợ khác? Và đứa con cô đang mang không phải đứa đầu tiên?
Điện thoại cô rung. Là tin nhắn từ Khang:
“Anh vừa về tới. Em ngủ sớm nhé.”
My cầm điện thoại, định gọi lại, nhưng tay không nhấn nổi nút. Cô không khóc, không gào lên. Chỉ có một câu hỏi dội lên liên tục trong đầu:
"Mình là gì trong cuộc đời người đàn ông đó?"