Sáng thứ Hai, văn phòng Công ty TNHH Sáng Tạo Việt trở nên nhộn nhịp hơn bao giờ hết. Tiếng bước chân hối hả, tiếng điện thoại reng lên liên tục, và mùi cà phê thơm nồng lan tỏa trong không khí. Tất cả đều chuẩn bị cho tuần làm việc mới – nhưng với Nhi, cô cảm thấy một áp lực nặng nề.
Hôm nay là ngày đầu tiên cô được phân công tham gia vào dự án quan trọng của công ty, và điều đáng lo là người đồng hành cùng cô chính là Nam – chàng trưởng nhóm mà cô đã nghe danh tiếng “khó tính đến mức chỉ cần một lỗi nhỏ cũng không tha.”
Nhi bước vào phòng họp, tay cầm hồ sơ và laptop, cố gắng giữ bình tĩnh. Cô liếc quanh, tìm ánh mắt đồng nghiệp. Và rồi… cô thấy Nam đang đứng trước bảng, tay cầm bút, nét mặt nghiêm nghị. Anh cao ráo, gương mặt điển trai nhưng ánh mắt sắc lạnh khiến bất cứ ai cũng phải dè chừng.
“Ồ… đây chắc là Nhi, thành viên mới phải không?” Nam nói, giọng vừa đủ nghe, mang theo vẻ quan sát.
Nhi hơi giật mình, rồi đáp lễ: “Vâng… em là Nhi. Rất vui được làm việc cùng anh.”
Nam gật nhẹ, nhưng ánh mắt vẫn không giấu vẻ khó chịu: “Hy vọng em đủ năng lực để theo kịp tiến độ dự án. Đây không phải thời gian để thử nghiệm.”
Nhi nén một tiếng thở dài trong lòng. “Chắc chắn rồi… em sẽ cố gắng.”
Cuộc họp bắt đầu. Nam trình bày các mục tiêu dự án, các mốc thời gian, và từng yêu cầu chi tiết đến mức khiến Nhi muốn ghi chép từng chữ. Nhưng ngay khi Nhi đưa ra một đề xuất cải tiến nhỏ, Nam nhíu mày:
“Ý của em là…?” Anh hỏi, giọng hơi sắc.
“Dạ… nếu chúng ta sắp xếp lại lịch trình công việc theo cách này, có thể tiết kiệm thời gian và giảm chi phí,” Nhi giải thích, cố giữ giọng điềm tĩnh.
Nam nhìn cô chăm chú, rồi thở dài: “Ý tưởng của em không tồi, nhưng sẽ khó thực hiện. Chúng ta cần thực tế hơn, Nhi à.”
Nhi cảm thấy hơi bực bội nhưng nở một nụ cười nhạt: “Dạ… em hiểu rồi.”
Cuộc họp kết thúc, Nhi trở về bàn làm việc, tim vẫn còn đập nhanh. Cô tự nhủ: Anh ta đúng là khó tính… nhưng ít nhất cũng chuyên nghiệp.
Buổi trưa, Nhi ngồi một mình ăn hộp cơm nhỏ, mắt dán vào laptop, cố gắng soạn thảo kế hoạch cho dự án. Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên bên cạnh:
“Cô mới đó hả? Ngồi ăn một mình buồn quá đấy.”
Nhi quay lại, thấy Nam đứng đó, tay cầm cốc cà phê. Cô hơi ngạc nhiên: “À… dạ, em… em vẫn đang soạn thảo kế hoạch.”
Nam nhếch môi cười, một nụ cười nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa nét tinh quái: “Thế à… vậy tôi sẽ ngồi đây để… giám sát xem cô làm việc nghiêm túc đến đâu.”
Nhi cười trừ, ánh mắt lóe lên vẻ hài hước: “Vậy thì… xin chào… giám sát viên khó tính.”
Một khoảnh khắc im lặng trôi qua, nhưng cả hai đều cảm nhận được một thứ gì đó lạ lùng – không phải ghét bỏ, mà là sự tò mò và chú ý. Dường như cả Nam và Nhi đều bắt đầu nhận ra rằng, dù ban đầu họ không ưa nhau, nhưng người kia sẽ là một phần quan trọng trong những ngày tháng tới.
Chiều hôm đó, cả hai cùng nhau làm việc muộn. Không gian văn phòng yên tĩnh, chỉ còn tiếng gõ phím và đôi lúc tiếng thở dài của Nam. Nhi cố gắng tập trung nhưng cũng không giấu được ánh mắt liếc nhìn anh. Nam thì thỉnh thoảng quay sang, bắt gặp ánh mắt ấy, và trong lòng anh cũng cảm thấy một sự tò mò khó tả.
Đêm ấy, khi Nhi rời văn phòng, Nam gọi lại: “Nhi… ngày mai, tôi sẽ cho cô xem cách làm việc đúng chuẩn… nhưng cũng đừng ngạc nhiên nếu thấy tôi hơi… khó tính.”
Nhi bật cười, trả lời nhẹ nhàng: “Dạ… em đã chuẩn bị tinh thần rồi.”
Cả hai rời văn phòng trong ánh đèn vàng ấm áp, và trong lòng họ đều có một cảm giác kỳ lạ – một dự cảm rằng dự án này sẽ không chỉ thử thách khả năng làm việc, mà còn… thử thách cả trái tim.