Sáng hôm sau, văn phòng tràn đầy năng lượng nhưng Nhi bước vào với tâm trạng hơi căng thẳng. Cô biết hôm nay sẽ là một ngày khó khăn: dự án đã bắt đầu, và cô sẽ phải làm việc trực tiếp với Nam – người mà cô vừa cảm thấy khó gần nhưng lại… khiến cô tò mò lạ thường.
Cuộc họp buổi sáng diễn ra tại phòng họp lớn. Nam đứng trước bảng, vẽ sơ đồ dự án, tay cầm bút, ánh mắt nghiêm nghị. Khi nhắc đến tiến độ công việc, anh nhìn thẳng vào Nhi:
“Chúng ta cần đảm bảo tiến độ, không được trễ hẹn. Nhi, cô đã chuẩn bị gì cho phần kế hoạch của mình chưa?”
Nhi hít một hơi sâu, đứng dậy, giọng rõ ràng: “Dạ… em đã soạn thảo kế hoạch chi tiết cho từng hạng mục, nhưng em nghĩ chúng ta có thể tối ưu thêm một vài bước để tiết kiệm thời gian.”
Nam nhíu mày, ánh mắt sắc lẹm: “Tối ưu thêm? Cô có biết rằng bất kỳ thay đổi nào cũng có thể ảnh hưởng đến toàn bộ tiến độ không?”
Nhi không nhịn được, đáp lại: “Anh Nam, em hiểu tiến độ quan trọng, nhưng nếu chúng ta làm theo cách cũ, một số bước sẽ tốn nhiều thời gian mà hiệu quả không cao. Em chỉ muốn cải thiện, không có ý phá tiến độ.”
Nam thở dài, giọng trầm: “Cô mới, chưa hiểu rõ dự án. Ý tưởng của cô… không thực tế.”
Nhi cắn môi, cảm thấy hơi bực bội. “Anh Nam… em không nghĩ vậy. Em đã nghiên cứu kỹ lưỡng, và em tin rằng cách này sẽ hiệu quả hơn.”
Cả phòng họp im lặng một lúc. Đồng nghiệp nhìn họ với ánh mắt vừa tò mò vừa lo lắng. Không khí căng thẳng nhưng cũng đầy năng lượng.
Sau vài phút tranh luận, Nam gật nhẹ: “Được… tôi sẽ xem xét. Nhưng nếu có vấn đề, cô sẽ phải chịu trách nhiệm hoàn toàn.”
Nhi thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn còn cảm giác khó chịu. Cô tự nhủ: Anh ấy khó tính thật… nhưng có lẽ mình sẽ học được nhiều từ anh.
Buổi trưa, Nhi ngồi ăn một mình trong căng tin. Cô mở laptop, xem lại các hạng mục dự án, nhưng tâm trí vẫn nghĩ về cuộc cãi vã sáng nay. Bỗng nhiên, Nam xuất hiện, tay cầm hai cốc cà phê:
“Cô dường như cần… một cốc cà phê để lấy lại tinh thần.”
Nhi hơi bất ngờ, nhưng vẫn nở nụ cười: “Dạ… cảm ơn anh. Thật ra… cà phê này đúng lúc quá.”
Họ ngồi đối diện nhau, vừa uống cà phê, vừa xem lại kế hoạch. Nam chỉ ra một vài chỗ cần điều chỉnh, nhưng giọng điệu dịu dàng hơn hẳn so với buổi sáng. Nhi thấy tim mình rung lên, nhưng cô vội gạt cảm xúc sang một bên: Đây chỉ là hợp tác công việc thôi.
Chiều đến, dự án bắt đầu triển khai, và cả hai phải làm việc muộn để hoàn thiện các hạng mục. Văn phòng giờ đã vắng lặng, chỉ còn ánh đèn vàng chiếu lên những bàn làm việc. Nhi cảm thấy mệt mỏi nhưng cũng thấy thú vị khi cùng Nam phân tích từng bước công việc, trao đổi ý tưởng.
Một lần, khi Nhi chuẩn bị in một bản báo cáo, máy in bị kẹt giấy. Nam nhanh chóng chạy tới giúp cô, tay chạm vào tay cô trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Cả hai đều cảm thấy hơi bối rối. Nam không rút tay ngay, chỉ mỉm cười:
“Đôi khi… thử thách làm việc cùng nhau cũng giúp chúng ta hiểu nhau hơn, đúng không?”
Nhi cười khẽ, mắt lấp lánh: “Đúng vậy… em nghĩ là như vậy.”
Khi họ rời văn phòng muộn, ánh đèn đường phản chiếu trên mặt hai người, tạo nên một khung cảnh nhẹ nhàng, gần gũi. Nam nhìn Nhi, giọng dịu:
“Ngày đầu không dễ dàng, nhưng tôi nghĩ chúng ta có thể hợp tác tốt.”
Nhi gật đầu, cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng: “Em cũng nghĩ vậy… và em sẽ cố gắng hết sức.”
Trên đường về, họ đi cạnh nhau, cùng trò chuyện về những khó khăn trong công việc, những bước tiến triển trong dự án. Dù ban đầu không ưa nhau, nhưng qua từng khoảnh khắc làm việc cùng nhau, họ bắt đầu nhận ra rằng sự hiểu nhau trong công việc cũng là nền tảng cho một mối quan hệ đặc biệt hơn.
Và trong sâu thẳm, cả Nam và Nhi đều cảm nhận được một điều kỳ lạ: dù mới gặp nhau chưa lâu, nhưng trái tim họ đã bắt đầu quan tâm đến nhau, dù họ chưa muốn thừa nhận.