chuyện tình văn phòng – lâu dần thành thương

Chương 10: Bữa tối bất ngờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiều hôm đó, sau một ngày làm việc căng thẳng nhưng đầy hiệu quả, Nhi đang chuẩn bị rời văn phòng thì nhận được một tin nhắn từ Nam:

“Cô Nhi, tối nay tôi có một bữa tối nhỏ, muốn mời cô tham gia. Chúng ta cùng thư giãn một chút sau những ngày làm việc căng thẳng. Cô có muốn đi không?”

Nhi nhìn điện thoại, tim đập nhanh. Một bữa tối… cùng Nam, không phải liên quan đến dự án. Cô cảm thấy vừa hồi hộp vừa vui: Liệu đây là một dịp để chúng ta gần gũi hơn chăng?

“Dạ… em rất muốn đi. Cảm ơn anh đã mời.”

Khoảng một tiếng sau, Nhi xuất hiện tại quán ăn mà Nam đã chọn. Không gian ấm cúng, ánh sáng vàng nhẹ, bàn ăn được trang trí đơn giản nhưng tinh tế. Nam đã đến trước, đứng chờ cô với nụ cười ấm áp.

“Cô đến rồi! Chúng ta bắt đầu nhé,” anh nói, giọng nhẹ nhàng.

Nhi mỉm cười, cảm giác tim mình nhảy lên: “Dạ… em rất vui.”

Trong bữa tối, họ trò chuyện về những chuyện đời thường – sở thích, thói quen, những câu chuyện vui trong văn phòng. Không còn áp lực công việc, Nam cười nhiều hơn, đôi mắt ấm áp và tinh nghịch. Nhi nhận ra rằng, đằng sau sự nghiêm nghị nơi công việc, anh thực sự biết cách làm người khác cảm thấy thoải mái.

Khi ăn xong món chính, Nam bất ngờ rút ra một chiếc bánh nhỏ từ túi:

“Đây là dành cho cô. Tôi biết hôm nay cô làm việc vất vả, nên muốn cô thưởng thức một chút.”

Nhi đỏ mặt, mắt long lanh: “Cảm ơn anh… em không ngờ anh lại chuẩn bị trước.”

Khoảnh khắc này khiến không khí trở nên ấm áp và gần gũi. Họ cùng nhau cắt bánh, chia sẻ những miếng nhỏ, tiếng cười và ánh mắt chạm nhau, tạo nên một sự rung động nhẹ nhàng nhưng chân thành.

Sau bữa tối, Nam đề nghị đi dạo một vòng quanh công viên gần đó. Nhi đồng ý, lòng cảm thấy hạnh phúc khó tả. Dưới ánh đèn đường, gió nhẹ thổi qua, hai người đi cạnh nhau, không cần nói nhiều nhưng cảm giác gần gũi lan tỏa.

Nam bất ngờ nắm tay Nhi: “Cô Nhi… hôm nay tôi muốn cảm ơn cô. Không chỉ vì cô làm việc tốt, mà còn vì cô đã làm tôi cười nhiều hơn, và… tôi thích cảm giác này.”

Nhi đỏ mặt, tim đập nhanh, nhưng mỉm cười: “Em cũng vậy… em rất vui khi được ở bên anh.”

Khoảnh khắc tay trong tay, ánh mắt nhìn nhau dưới ánh đèn vàng, khiến cả hai cảm nhận được một điều đặc biệt – rằng mối quan hệ của họ không chỉ gói gọn trong công việc, mà còn có những rung động lặng lẽ, nhưng chân thành và ngọt ngào.

Khi kết thúc buổi tối, họ đứng trước cửa văn phòng Nhi, ánh sáng vàng hắt lên bóng dáng hai người. Nam dịu dàng:

“Ngày mai, chúng ta sẽ còn nhiều việc phải làm, nhưng hôm nay… tôi muốn cô nhớ rằng, tôi rất trân trọng khoảng thời gian này.”

Nhi mỉm cười, mắt long lanh: “Em cũng vậy… và em sẽ nhớ.”

Họ chào nhau, nhưng trong lòng cả hai đều cảm nhận được một điều: từ bữa tối bất ngờ này, mối quan hệ giữa họ đã bước sang một chương mới – một chương đầy lãng mạn, ấm áp, và hứa hẹn nhiều cảm xúc trong những ngày sắp tới.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×