Trưa hôm đó, văn phòng trở nên yên tĩnh hơn hẳn. Tiếng gõ bàn phím nhường chỗ cho những cuộc trò chuyện nhỏ, những tiếng cười rộn ràng từ căng tin. Nhi ngồi tại bàn làm việc, cầm hộp cơm, cố tập trung vào kế hoạch cho phần tiếp theo của dự án. Nhưng tâm trí cô lại liên tục nghĩ về những khoảnh khắc làm việc chung với Nam trong chiều hôm qua.
Bỗng nhiên, Nam xuất hiện, tay cầm một túi đồ ăn nhanh và một ly cà phê:
“Cô Nhi, hôm nay tôi mang trưa đến. Chắc cô cũng bận rộn lắm, đúng không?”
Nhi hơi ngạc nhiên, đỏ mặt: “Dạ… cảm ơn anh. Em cũng định ra căng tin mua đồ ăn, nhưng… em chưa kịp.”
Nam đặt túi thức ăn xuống bàn, ánh mắt dịu dàng: “Vậy chúng ta ăn cùng nhau nhé. Cũng tốt cho tinh thần làm việc.”
Nhi mỉm cười, cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng. Cô gật đầu, bắt đầu mở hộp cơm: “Dạ… cảm ơn anh.”
Họ ngồi đối diện nhau, ăn trưa trong sự im lặng thoải mái. Không khí không còn căng thẳng như trong phòng họp, mà thay vào đó là những ánh mắt lén nhìn, những nụ cười thoáng qua. Nhi thỉnh thoảng liếc thấy Nam chăm chú nhìn bảng số liệu trước mặt, tay thỉnh thoảng đặt lên cốc cà phê, mắt hướng về cô, nhưng lại không nói gì.
Cô cố gắng phá vỡ sự im lặng: “Anh Nam, hôm qua khi mình phối hợp xử lý dữ liệu… em thấy rất hữu ích. Anh hướng dẫn từng bước, và em học được nhiều điều.”
Nam ngẩng lên, đôi mắt thoáng chút ngạc nhiên, nhưng nụ cười nhẹ hiện trên môi: “Tôi cũng thấy cô nhanh nhạy. Nếu không có cô, chắc tôi sẽ mất nhiều thời gian hơn.”
Nhi cười, ánh mắt lấp lánh: “Vậy mình là một đội ăn ý rồi, đúng không?”
Nam gật đầu: “Có lẽ là vậy. Nhưng tôi không nói trước điều gì… Cô nên cẩn thận.” Giọng anh pha chút tinh nghịch, khiến Nhi bật cười khẽ.
Sau khi ăn xong, Nam lấy laptop và hồ sơ để họ cùng xem lại tiến độ dự án. Khi Nhi trình bày một số ý tưởng mới, Nam nghiêng người, cúi sát để xem các con số. Khoảnh khắc tay họ chạm nhau khi trao tài liệu khiến cả hai đều hơi bối rối.
“Cô làm tốt… nếu tiếp tục như vậy, dự án sẽ thành công sớm hơn dự kiến,” Nam nói, giọng dịu dàng.
Nhi gật đầu, tim đập nhanh: “Dạ… em sẽ cố gắng.”
Một lúc sau, Nam đứng dậy, nhún vai: “Chúng ta cần đi kiểm tra trực tiếp vài hạng mục. Cô có muốn đi cùng không?”
Nhi hơi ngạc nhiên, nhưng nở nụ cười: “Dạ… em đi cùng.”
Họ rời văn phòng, đi qua những hành lang sáng bóng, nói chuyện về những chuyện nhỏ nhặt trong công việc nhưng cũng lồng ghép những câu chuyện hài hước. Nhi nhận ra rằng, dù ban đầu họ là “đối tác khó chịu”, nhưng khi ở bên nhau, không khí lại nhẹ nhàng và dễ chịu đến lạ.
Khi đến khu vực kiểm tra, Nam nghiêm túc hướng dẫn Nhi cách rà soát từng chi tiết. Cô chăm chú lắng nghe, thi thoảng đặt câu hỏi. Anh trả lời tỉ mỉ, thỉnh thoảng đưa tay chỉ vào các thiết bị, ánh mắt luôn dõi theo cô.
Trong một khoảnh khắc, Nhi trượt nhẹ chân trên sàn, và Nam nhanh chóng đỡ cô:
“Cẩn thận! Không được sơ suất, không chỉ cho dự án mà còn… cho bản thân cô nữa,” anh nói, giọng pha chút lo lắng.
Nhi cười nhẹ, cảm giác tim mình nhảy lên: “Dạ… em cảm ơn anh.”
Khoảnh khắc ấy, cả hai đều nhận ra rằng sự gần gũi không chỉ nằm trong công việc, mà còn là những hành động quan tâm tinh tế, khiến trái tim họ lặng lẽ rung động.
Trên đường trở về văn phòng, Nam nhìn Nhi, giọng dịu: “Hôm nay, cô làm tốt. Tôi tin rằng nếu tiếp tục phối hợp như vậy, chúng ta sẽ hoàn thành dự án sớm hơn dự kiến.”
Nhi mỉm cười, ánh mắt lấp lánh: “Dạ… em cũng nghĩ vậy. Và… em thấy vui khi làm việc cùng anh.”
Họ bước vào phòng, ánh sáng vàng chiếu lên bàn làm việc, tạo nên một khung cảnh ấm áp và gần gũi. Trong lòng cả hai, một cảm giác kỳ lạ lan tỏa – một cảm giác của sự tin tưởng, quan tâm và… những rung động đầu tiên.
Dù vẫn còn những thử thách phía trước, nhưng buổi trưa hôm nay đã để lại trong họ một ký ức ngọt ngào, đánh dấu bước đầu của một mối quan hệ lặng lẽ nhưng đầy hứa hẹn.