Ngày hôm sau, văn phòng rộn rã như thường lệ, nhưng không khí lại khác hẳn. Nhi bước vào, tay cầm hồ sơ, mắt dán vào danh sách công việc. Cô biết rằng hôm nay sẽ có một cuộc họp quan trọng để rà soát tiến độ dự án, nhưng điều khiến cô hồi hộp không phải là số liệu, mà là những khoảnh khắc bên Nam.
Cuộc họp buổi sáng diễn ra nghiêm túc như mọi khi. Nam đứng trước bảng, trình bày các số liệu, giải thích các hạng mục cần chỉnh sửa. Nhi chăm chú lắng nghe, nhưng cũng không quên ghi chép các thông tin quan trọng.
Khi đến phần thuyết trình của Nhi, cô bấm nút trình chiếu slide, nhưng bất ngờ, máy chiếu không hoạt động. Toàn bộ màn hình vẫn tối đen, chỉ còn ánh sáng từ laptop chiếu ra.
Nhi đỏ mặt, cảm thấy hơi bối rối: “Dạ… em… em xin lỗi, máy chiếu… có vẻ không hoạt động.”
Nam nhanh chóng bước lại, nghiêng người nhìn: “Không sao. Hãy bình tĩnh. Chúng ta sẽ làm thủ công.”
Nhi gật đầu, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng khi cô vừa cầm bút để trình bày trên bảng trắng, tay bút trượt, khiến mực lem lên tay cô. Cô cố nín cười, nhưng Nam nhìn thấy, bật cười khẽ:
“Thật ra… nhìn cô vẽ số liệu kiểu này cũng thú vị phết đấy.”
Nhi nhìn anh, mắt mở to, rồi cũng bật cười. Lần đầu tiên, họ cười cùng nhau trong công việc. Âm thanh cười nhẹ nhàng vang lên trong phòng họp, khiến không khí căng thẳng tan biến.
Sau khi sự cố kết thúc, Nam nói: “Cô biết không, đôi khi làm việc nghiêm túc quá cũng cần những khoảnh khắc như thế này để thư giãn.”
Nhi gật đầu, vẫn còn mỉm cười: “Dạ… em cũng thấy vậy. Hôm nay, nhờ anh, em không còn quá lo lắng nữa.”
Trong giờ nghỉ trưa, họ cùng nhau trò chuyện về những sự cố hài hước trong công việc trước đây, kể cho nhau nghe những câu chuyện mà đồng nghiệp khác chưa từng biết. Nhi nhận ra rằng, Nam không chỉ nghiêm nghị trong công việc mà còn có khiếu hài hước, khiến cô cảm thấy thoải mái.
Khi chuẩn bị quay lại làm việc, Nam nghiêng người, cười nhạt:
“Cô Nhi, lần sau nếu gặp trục trặc, đừng ngại cười một chút. Thật ra, tôi thích nhìn cô cười.”
Nhi đỏ mặt, tim đập nhanh: “Dạ… em… sẽ nhớ lời anh.”
Chiều hôm đó, khi cả hai cùng rà soát lại báo cáo, Nhi cảm nhận được một điều kỳ lạ: mỗi lần họ cười cùng nhau, khoảng cách giữa họ dường như biến mất, và trái tim cô không khỏi rung động. Nam cũng nhận ra điều tương tự, ánh mắt anh dịu dàng hơn, nụ cười thoáng qua nhưng đủ để Nhi cảm nhận được sự quan tâm ẩn sau.
Khi rời văn phòng muộn, Nam quay lại nói với Nhi:
“Hôm nay, cười cùng nhau… cũng là một cách làm việc hiệu quả, đúng không?”
Nhi mỉm cười, mắt long lanh: “Dạ… em nghĩ là vậy. Và… em thấy vui.”
Ánh đèn vàng chiếu lên bóng dáng hai người, tạo nên một khoảnh khắc ấm áp và gần gũi. Dù mới gặp nhau chưa lâu, nhưng họ đã có một ký ức đẹp – lần đầu tiên cười cùng nhau trong công việc, mở ra những rung động lặng lẽ, nhưng chân thành, giữa hai trái tim đang dần nhận ra nhau.