chuyện tình văn phòng – lâu dần thành thương

Chương 8: Một lời nhắn bất ngờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi tối hôm đó, văn phòng đã trở nên yên tĩnh, chỉ còn ánh sáng vàng từ đèn bàn hắt lên màn hình laptop. Nhi ngồi một mình, rà soát các hạng mục cuối cùng cho dự án. Cô cảm thấy mệt mỏi nhưng cũng hào hứng, bởi ngày mai là ngày quan trọng để nộp báo cáo tổng hợp.

Bỗng nhiên, điện thoại rung lên. Nhi liếc nhìn màn hình và nhận thấy một tin nhắn từ Nam. Cô hơi ngạc nhiên, không ngờ anh lại nhắn tin ngoài giờ làm việc.

“Cô Nhi, hôm nay làm việc cả ngày có mệt không? Nhớ nghỉ ngơi nhé. Tôi thấy cô căng thẳng quá.”

Nhi cầm điện thoại, lòng bỗng dưng ấm áp. Cô gõ trả lời, giọng vừa bất ngờ vừa vui:

“Dạ… em ổn. Chỉ hơi mệt một chút thôi. Cảm ơn anh đã quan tâm.”

Nam trả lời ngay:

“Nếu cô muốn, tôi có thể mang cà phê hoặc đồ ăn nhẹ đến cho cô. Cô đừng để đói nhé.”

Nhi đỏ mặt, tim đập nhanh: Anh ấy… quan tâm đến em nhiều đến vậy sao?

“Em cảm ơn anh… nhưng em ổn rồi. Chỉ cần anh biết em vẫn ổn là được.”

Nam nhắn lại:

“Tôi biết, nhưng quan tâm cô một chút không sao đâu. Cô nên giữ sức khỏe.”

Nhi mỉm cười, cảm giác hạnh phúc lan tỏa. Cô không ngờ rằng, chỉ một tin nhắn cũng khiến trái tim cô rung động mạnh mẽ đến vậy. Khoảnh khắc ấy, mọi mệt mỏi, căng thẳng trong ngày dường như tan biến.

Sau một vài phút im lặng, Nhi gõ tiếp:

“Hôm nay, em thực sự thấy vui khi làm việc cùng anh. Cảm giác phối hợp ăn ý và… được anh quan tâm thật sự khác biệt.”

Nam trả lời, giọng pha chút tinh nghịch:

“Vậy à… tôi phải làm cho cô vui nhiều hơn nữa sao?”

Nhi cười khẽ, tim đập nhanh: Anh ấy… vẫn tinh nghịch như mọi khi, nhưng lần này khiến em rung động.

Cuộc trò chuyện kéo dài đến gần nửa đêm. Họ chia sẻ những suy nghĩ nhỏ nhặt, những lo lắng về dự án, và cả những điều hài hước xảy ra trong ngày. Mỗi câu chữ, mỗi dấu chấm phẩy trong tin nhắn đều chứa đựng sự quan tâm, khiến trái tim cả hai người càng ngày càng gần nhau hơn.

Trước khi đi ngủ, Nhi gửi một tin nhắn cuối:

“Ngủ ngon nhé anh. Cảm ơn anh đã quan tâm em hôm nay. Em sẽ cố gắng nghỉ ngơi đầy đủ.”

Nam trả lời ngay:

“Ngủ ngon, cô Nhi. Ngày mai còn nhiều thử thách, nhưng tôi tin cô sẽ làm tốt. Và… tôi cũng sẽ quan tâm cô, dù chỉ qua tin nhắn thôi.”

Nhi đặt điện thoại xuống, mắt nhắm lại, cảm giác hạnh phúc tràn đầy. Cô nhận ra rằng, từ giờ trở đi, mỗi tin nhắn của Nam sẽ là một phần quan trọng trong những ngày làm việc, và quan trọng hơn – trong trái tim cô.

Sáng hôm sau, khi bước vào văn phòng, Nhi thấy Nam đang ngồi tại bàn, mắt nhìn cô với ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa ấm áp. Cô mỉm cười, và trong khoảnh khắc ấy, cả hai đều hiểu rằng, tin nhắn đêm qua đã tạo nên một sợi dây vô hình, kéo trái tim họ gần nhau hơn.

Cả ngày hôm đó, trong từng ánh nhìn, từng hành động nhỏ, Nhi và Nam đều cảm nhận được sự gắn kết lặng lẽ đang hình thành. Tình cảm ấy chưa được thừa nhận bằng lời, nhưng nó đã bắt đầu len lỏi vào từng khoảnh khắc, từng nụ cười, từng câu chuyện nhỏ – mở ra một chương mới cho mối quan hệ của họ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×