chuyến xe bus số 13

Chương 1: Lần Gặp Đầu Tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sài Gòn chiều tà, nắng vàng nhạt trải dài trên những con đường kẹt xe. Khoa, 22 tuổi, sinh viên năm cuối ngành truyền thông, ngồi ở ghế cuối chuyến xe bus số 13, đôi mắt lim dim. Máy ảnh film cũ kỹ ôm chặt trong tay, chiếc balo vải bên cạnh đầy sticker nghệ thuật. Khoa có thói quen ngủ gật trên xe, không phải vì mệt, mà vì tiếng động cơ xe bus êm ru như một bản lo-fi. Hôm nay, anh chàng vừa chụp hết một cuộn film ở công viên 30/4, và đang mơ màng nghĩ đến việc tráng ảnh thì xe phanh kít một cái.

“Trời ơi, làm rơi máy ảnh rồi kìa anh!” Một giọng nói trong trẻo vang lên, kéo Khoa khỏi cơn buồn ngủ. Anh mở mắt, thấy một cô gái đứng ngay lối đi, tay chống hông, ánh mắt vừa tò mò vừa tinh nghịch. Cô mặc áo thun trắng in hình mèo, tóc buộc cao, và tay cầm một cuốn sổ nhỏ. Khoa giật mình, vội cúi xuống nhặt máy ảnh đang lăn lóc dưới sàn.

“Ờ… cảm ơn nha,” Khoa lẩm bẩm, mặt hơi đỏ vì quê. Máy ảnh không sao, may quá, nhưng anh chàng lại lúng túng khi cô gái vẫn đứng đó, nhìn anh với nụ cười toe toét.

“Anh ngủ gật mà ôm máy ảnh như ôm người yêu, không sợ mất hả?” Cô gái trêu, ngồi phịch xuống ghế đối diện. “Tui là Vy, hay đi chuyến xe này. Còn anh là… anh chàng ngủ gật, đúng không?”

Khoa phì cười, dù cố giữ vẻ mặt tỉnh. “Khoa. Tui không ngủ gật, chỉ… nghỉ mắt tí thôi. Còn cô, hay đi xe này mà tui chưa thấy bao giờ?”

Vy nhún vai, lôi cuốn sổ ra hí hoáy viết gì đó. “Tui ngồi đầu xe, anh ngồi cuối xe, làm sao thấy. Nhưng hôm nay đông, tui phải lấn xuống đây. Mà anh chụp ảnh hả? Dân nghệ thuật à?”

Khoa gật đầu, đưa máy ảnh lên khoe. “Chụp film, kiểu cổ cổ. Tui thích lưu lại khoảnh khắc, như cảnh mấy cô bác bán hàng rong ngoài chợ Bến Thành, hay ánh đèn đường lúc hoàng hôn.” Anh ngừng lại, nhận ra mình đang nói nhiều hơn bình thường. Vy thì chăm chú nghe, mắt sáng rực.

“Nghe cool ghê! Tui thì thích viết, kiểu nhật ký linh tinh. Nè, anh đã chụp gì trên chuyến xe này chưa?” Vy hỏi, chỉ tay ra cửa sổ, nơi Sài Gòn đang chuyển mình vào giờ tan tầm.

Khoa lắc đầu. “Chưa. Xe bus đông, chụp khó lắm. Với lại, toàn người lạ, tui ngại.” Anh cười ngố, làm Vy bật cười theo.

“Ngại gì, chụp tui đi! Tui pose đẹp lắm nha!” Vy nháy mắt, làm điệu bộ giơ hai tay hình chữ V. Khoa lắc đầu nguầy nguậy, nhưng trong lòng lại thấy cô nàng này… thú vị phết.

Xe bus dừng ở trạm, vài người lên, vài người xuống. Vy đứng dậy, vẫy tay. “Tui xuống đây, anh Khoa ngủ gật! Mai tui đi chuyến này nữa, có gì chụp tui nha!” Cô bước xuống, không quên quay lại nháy mắt lần nữa. Khoa nhìn theo, bất giác mỉm cười. “Cô này lầy thiệt,” anh lẩm bẩm, nhưng tay đã vô thức kiểm tra máy ảnh, như thể muốn sẵn sàng chụp gì đó.

Tối đó, về đến phòng trọ, Khoa lôi máy ảnh ra xem. Anh chợt nhớ ánh mắt lấp lánh của Vy, và tự hỏi liệu mai có gặp lại cô trên chuyến xe số 13 không. Trong khi đó, ở một góc khác của Sài Gòn, Vy mở cuốn sổ nhỏ, viết nguệch ngoạc: “Hôm nay gặp anh chàng ngủ gật trên xe bus. Hài hước phết, nhưng chắc ngố lắm. Có nên trêu nữa không ta?”

Khoa không biết, nhưng lần gặp đầu tiên này đã vô tình khởi đầu một chuỗi những khoảnh khắc kỳ lạ trên chuyến xe quen thuộc. Anh chàng vốn chỉ xem xe bus là nơi đi qua, giờ bắt đầu để ý đến từng trạm dừng, từng hành khách. Còn Vy, cô gái của những trang nhật ký, bắt đầu ghi lại nhiều hơn về “anh chàng ngủ gật” mà cô vô tình va phải.

Chuyến xe số 13 vẫn lăn bánh đều đặn, mang theo những câu chuyện chưa kể. Liệu Khoa có dám chụp Vy một tấm ảnh, hay Vy sẽ là người mở lời trước? Không ai biết, nhưng Sài Gòn vẫn nhộn nhịp, và xe bus vẫn là nơi những điều bất ngờ xảy ra.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.