chuyến xe bus số 13

Chương 2: Bức Ảnh Đầu Tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Khoa thức dậy sớm hơn thường lệ, mắt cay xè vì tối qua mải xem mấy tấm ảnh film cũ. Anh đứng trước gương, vuốt vuốt tóc, tự hỏi sao hôm nay lại muốn chỉnh chu hơn bình thường. “Chắc tại hôm nay phải gặp giảng viên,” anh tự nhủ, nhưng trong đầu lại thoáng hình ảnh Vy, cô gái lầy lội trên xe bus số 13. Khoa lắc đầu, xách balo, không quên kiểm tra máy ảnh lần nữa. “Hôm nay đông, chắc không gặp đâu,” anh lẩm bẩm, nhưng vẫn chọn chuyến xe sớm hơn mọi ngày.

Chuyến xe số 13 vẫn đông như thường lệ, mùi điều hòa cũ kỹ hòa lẫn tiếng còi xe ngoài đường. Khoa ngồi ở hàng ghế giữa, mắt dán ra cửa sổ, cố không ngủ gật. Xe dừng ở trạm thứ ba, một dáng người quen thuộc bước lên. Vy, vẫn áo thun in hình mèo, hôm nay thêm cái nón lưỡi trai ngược, tay cầm cuốn sổ nhỏ và một ly cà phê take-away. Cô đảo mắt nhìn quanh, thấy Khoa thì cười tươi như gặp bạn cũ.

“Anh Khoa ngủ gật! Hôm nay tỉnh táo ghê, không ôm máy ảnh ngủ nữa hả?” Vy trêu, ngồi xuống ghế bên cạnh mà không cần hỏi. Khoa giật mình, suýt làm rơi balo. “Tui… tui không ngủ gật, tại hôm qua cô nói thế nên tui cố tỉnh đó,” anh đáp, giọng hơi quê.

Vy nhấp ngụm cà phê, nhướng mày. “Ủa, tui có sức ảnh hưởng lớn vậy luôn hả? Thế anh chụp tui tấm ảnh đi, hôm qua hứa rồi mà!” Cô làm điệu bộ pose, tay chống cằm, mắt chớp chớp. Khoa bật cười, nhưng tay lại lóng ngóng cầm máy ảnh. “Chụp bây giờ hả? Trên xe đông thế này, tui… ngại.”

“Ngại gì, chụp đi! Tui pose đẹp lắm, không thì tui chụp anh trước!” Vy giật lấy điện thoại, giả vờ lia camera về phía Khoa. Anh chàng hoảng hồn, giơ tay che mặt. “Thôi, thôi, để tui chụp! Nhưng mà… cô ngồi yên chút, tui tìm góc.” Khoa nâng máy ảnh, giả vờ chỉnh lens, nhưng thực ra đang cố che đi gương mặt hơi đỏ. Vy ngồi ngay ngắn, nhưng vẫn không nhịn được, nhăn mũi trêu: “Anh chụp chậm như rùa, tui già mất!”

Cuối cùng, Khoa bấm máy. Tách. Một tấm ảnh Vy, ánh nắng từ cửa sổ xe bus chiếu lên tóc cô, tạo thành một vòng sáng mờ ảo. Khoa nhìn màn hình máy ảnh, bất giác mỉm cười. “Xong. Đẹp… à, ổn lắm,” anh nói, giọng ngắt quãng. Vy nhướn người, cố nhìn màn hình. “Đưa tui coi! Nếu xấu là tui bắt chụp lại đó!”

Khoa đưa máy ảnh cho Vy, tim hơi đập nhanh khi ngón tay cô vô tình chạm vào tay anh. Vy xem ảnh, mắt sáng rực. “Trời, anh chụp tui đẹp thiệt! Có khi tui phải thuê anh làm nhiếp ảnh gia riêng luôn!” Cô cười lớn, làm vài người trên xe quay lại nhìn. Khoa gãi đầu, cố giữ vẻ bình tĩnh. “Thôi, tui chụp chơi thôi, đừng thuê, tui tính phí cao lắm.”

Xe bus dừng ở trạm kế tiếp, Vy đứng dậy. “Tui xuống đây, mai gặp lại nha, anh nhiếp ảnh!” Cô vẫy tay, nhưng trước khi bước xuống, cô lôi cuốn sổ ra, xé một mẩu giấy, viết nguệch ngoạc gì đó rồi dúi vào tay Khoa. “Coi như cảm ơn tấm ảnh, đừng làm mất nha!” Vy nháy mắt, rồi biến mất giữa dòng người.

Khoa mở mẩu giấy, thấy một dòng chữ viết tay: “Anh Khoa, mai chụp tui góc khác nha, đừng để tui ngáp là được! – Vy.” Anh bật cười, cẩn thận gấp mẩu giấy cho vào túi áo. Tự nhiên, anh thấy chuyến xe hôm nay bớt nhàm chán hơn hẳn.

Tối đó, Vy về đến phòng, mở cuốn sổ nhỏ, ghi thêm một dòng: “Anh chàng ngủ gật biết chụp ảnh đẹp thiệt. Nhưng mà ngố quá, chắc tui phải trêu nhiều hơn.” Cô cười, đóng sổ lại, không biết rằng Khoa, ở một góc khác của Sài Gòn, đang xem đi xem lại tấm ảnh của cô, tự hỏi liệu mai có nên chụp thêm một tấm nữa.

Chuyến xe số 13 vẫn lăn bánh, mang theo những khoảnh khắc nhỏ mà cả hai chưa nhận ra đang dần thay đổi họ. Liệu Khoa có giữ lời hứa chụp thêm ảnh cho Vy, hay Vy sẽ tiếp tục trêu chọc để kéo anh chàng nhút nhát ra khỏi vỏ bọc? Tất cả vẫn là một dấu hỏi, chỉ biết rằng mẩu giấy nhỏ kia là khởi đầu cho một câu chuyện dài hơn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.