Khoa nằm dài trên giường, nhìn mẩu giấy hình xe bus của Vy, lòng rối như tơ vò. Dòng chữ “Tui cá anh không biết vẽ. Mai tui kiểm tra nha!” làm anh chàng vừa lo vừa buồn cười. “Vẽ? Tui vẽ tệ từ hồi mẫu giáo, cô này cố tình chơi khó đây mà,” Khoa lẩm bẩm, nhưng lại thấy háo hức. Anh lục ngăn bàn, tìm được một hộp bút chì màu cũ kỹ từ thời cấp ba, tự nhủ: “Thôi, lầy thì lầy, không để Vy coi thường!” Khoa kiểm tra máy ảnh, chọn áo thun trắng in hình cây cọ nhỏ, vuốt tóc gọn gàng, rồi ra trạm xe bus số 13, quyết tâm không để Vy “troll” thêm lần nữa.
Sáng nay, Sài Gòn mát mẻ, trời xanh điểm vài đám mây trắng bồng bềnh. Chuyến xe số 13 lăn bánh êm ru, Khoa ngồi ở hàng ghế giữa, tay cầm balo, mắt đảo quanh tìm Vy. Anh đã chuẩn bị một tờ giấy A4, nghĩ bụng sẽ vẽ gì đó đơn giản để qua mặt thử thách. Xe dừng ở trạm quen thuộc, Vy bước lên, mặc áo sơ mi crop-top xanh lá, tay cầm cuốn sổ và một hộp bút màu lấp lánh. “Anh Khoa! Sẵn sàng làm họa sĩ chưa? Hay định trốn thử thách?” cô hét lên, ngồi phịch xuống cạnh anh, nụ cười tinh nghịch.
Khoa lắc đầu, giả vờ tự tin. “Trốn gì nổi, tui chuẩn bị kỹ lắm! Nhưng mà… cô vẽ đẹp không, đừng để tui thắng dễ quá!” Vy phá lên cười, làm vài hành khách quay lại nhìn. “Ooh, anh Khoa tự tin ghê! Được, hôm nay tụi mình vẽ cảnh trên xe bus, ai vẽ đẹp hơn thì người kia phải bao trà sữa. Deal không?” Khoa gật đầu, dù trong lòng biết mình sắp “toang”. “Deal, nhưng cô đừng cười tui vẽ xấu nha!”
Vy lôi cuốn sổ ra, đưa Khoa một tờ giấy và vài cây bút màu. “Nè, vẽ đi, tui muốn coi tài năng ẩn của anh!” Cô bắt đầu phác thảo, bút lông lướt nhanh, vẽ một chiếc xe bus số 13 với hành khách đủ kiểu: bà cụ cầm giỏ, anh tài xế đội mũ, và… một anh chàng ngủ gật ôm máy ảnh. “Đây là anh đó!” Vy chỉ vào hình, cười khúc khích. Khoa đỏ mặt, lẩm bẩm: “Tui không ngủ gật hoài vậy đâu!” Anh cầm bút, vẽ một cách vụng về: một chiếc xe bus, vài cái cây, và một cô gái đội mũ bucket cầm cuốn sổ. Hình vẽ nguệch ngoạc như tranh trẻ con, làm Vy phì cười. “Trời, anh Khoa, đây là tui hả? Nhìn như nhân vật hoạt hình!”
Khoa gãi đầu, ngượng ngùng. “Tui nói rồi, tui vẽ tệ mà! Cô vẽ đẹp thiệt, tui chịu thua.” Vy lắc đầu, đưa bức vẽ của mình cho Khoa. “Thua gì nổi, của anh dễ thương mà! Nè, tui tặng anh bức này, treo ở phòng nha!” Khoa nhìn bức vẽ của Vy, thấy cô thêm một chi tiết nhỏ: hai hình người tí hon ngồi cạnh nhau trên xe bus, một người cầm máy ảnh, một người cầm sổ. “Cô vẽ tụi mình hả?” Khoa hỏi, giọng hơi run. Vy nháy mắt. “Chứ ai, cặp đôi xe bus số 13 mà!”
Cả hai cười sằng sặc, làm bác tài xế phải ngoái lại: “Tụi nhỏ vẽ gì mà vui thế? Đưa bác coi với!” Vy hào hứng đưa bức vẽ, còn Khoa thì cố giấu tờ giấy của mình. Bác tài cười lớn: “Đẹp, đẹp! Nhưng thằng nhỏ vẽ cô gái nhìn hài ghê!” Khoa muốn độn thổ, còn Vy thì cười nghiêng ngả.
Xe dừng ở trạm của Vy, cô lôi cuốn sổ ra, viết gì đó, xé một mẩu giấy, gấp thành hình cây bút. “Nè, anh Khoa, cảm ơn vì buổi vẽ tranh siêu lầy. Mai đọc nha, mở sớm tui giận!” Cô dúi mẩu giấy vào tay Khoa, rồi vẫy tay. “Mai tui muốn thử thách mới: cùng sáng tác một bài thơ trên xe. Dám hem?” Khoa gật đầu, nhìn Vy bước xuống, lòng lâng lâng.
Tối đó, Khoa đặt bức vẽ của Vy lên bàn, cạnh khung ảnh đôi và những mẩu giấy trước. Anh mở mẩu giấy hình cây bút, thấy dòng chữ: “Anh Khoa vẽ ngố nhưng đáng yêu. Mai làm nhà thơ nha, tui tin anh làm được! – Vy.” Khoa bật cười, tự hỏi: “Thơ? Tui biết viết thơ đâu, làm sao đây?” Ở phòng trọ, Vy mở nhật ký, ghi: “Anh Khoa vẽ tệ thật, nhưng nhìn anh cố vẽ tui buồn cười muốn chết. Mai phải làm gì để anh ấy tự tin hơn đây?” Cô cười, đóng sổ lại.
Chuyến xe số 13 vẫn lăn bánh, mang theo những bức vẽ và khoảnh khắc nhỏ. Liệu Khoa có vượt qua thử thách thơ của Vy, hay lại bị cô nàng lầy lội kéo vào drama mới? Sài Gòn vẫn rực rỡ, và câu chuyện của họ còn dài.