chuyến xe bus số 13

Chương 7: Câu Chuyện Trên Xe


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Khoa ngồi trong phòng trọ, mẩu giấy hình máy ảnh của Vy nằm trên bàn, bên cạnh khung ảnh đôi và con hạc giấy từ những ngày trước. Dòng chữ “Cùng kể một câu chuyện trên xe bus. Dám hem?” làm anh chàng vừa tò mò vừa hồi hộp. “Kể chuyện? Tui đâu phải nhà văn, cô này đúng là nghĩ gì làm nấy,” Khoa lẩm bẩm, nhưng trong lòng lại thấy thích thú. Anh tưởng tượng cảnh ngồi cạnh Vy, cùng sáng tác một câu chuyện ngớ ngẩn trên xe bus, và bất giác mỉm cười. Khoa kiểm tra máy ảnh, chọn áo thun xanh navy, vuốt tóc gọn gàng, rồi ra trạm xe, tự nhủ: “Hôm nay phải chơi lớn, không để cô ấy troll nữa!”

Chuyến xe số 13 sáng nay đông đúc, tiếng nói cười hòa lẫn với mùi mưa còn sót lại từ đêm qua. Khoa ngồi ở hàng ghế giữa, tay cầm máy ảnh, mắt đảo quanh tìm Vy. Anh đã nghĩ sẵn một ý tưởng chuyện, dù không chắc nó có đủ hay để gây ấn tượng. Xe dừng ở trạm quen thuộc, Vy bước lên, mặc áo thun in hình mèo cầm máy ảnh, tay ôm cuốn sổ và một cây bút lông màu. “Anh Khoa! Sẵn sàng kể chuyện chưa? Hay lại định ngủ gật?” cô trêu, ngồi phịch xuống cạnh anh.

Khoa bật cười, lắc đầu. “Tui không ngủ gật, tại cô thách tui kể chuyện, tui… chuẩn bị kỹ lắm rồi!” Vy nhướng mày, mắt sáng rực. “Ooh, anh Khoa chơi lớn hả? Nói nghe coi, anh nghĩ chuyện gì?” Cô mở cuốn sổ, bút lông sẵn sàng. Khoa hít một hơi, bắt đầu: “Tui nghĩ tới một câu chuyện về… một anh chàng nhiếp ảnh gia, đi xe bus mỗi ngày, gặp một cô gái hay viết nhật ký. Họ bắt đầu nói chuyện, rồi cùng nhau sáng tác một câu chuyện trên xe.”

Vy phá lên cười, làm vài hành khách quay lại nhìn. “Trời, anh kể chuyện về tụi mình hả? Đỉnh thật, nhưng hơi thiếu drama! Để tui thêm vào.” Cô hí hoáy viết, rồi đọc to: “Anh chàng nhiếp ảnh gia đó thầm thích cô gái, nhưng ngố quá, không dám nói. Một ngày, cô gái để quên cuốn nhật ký trên xe, và anh chàng đọc được bí mật của cô!” Vy nháy mắt, làm Khoa đỏ mặt. “Cô… cô thêm dữ quá, tui đâu có ngố tới vậy!” anh chống chế, nhưng tim đập thình thịch.

Cả hai tiếp tục luân phiên kể, mỗi người thêm một chi tiết. Khoa nói anh chàng nhiếp ảnh gia tặng cô gái một tấm ảnh đặc biệt, còn Vy thêm rằng cô gái đáp lại bằng một bài thơ viết tay. Câu chuyện càng lúc càng lầy lội: anh chàng bị kẹt trong xe bus vì quên xuống trạm, cô gái thì vô tình làm rơi cà phê lên áo anh ta. Cả hai cười sằng sặc, làm bác tài xế phải ngoái lại: “Tụi nhỏ kể chuyện gì mà vui dữ vậy?”

Giữa lúc cao trào, Vy lôi cuốn sổ ra, xé một mẩu giấy, viết gì đó, rồi gấp thành hình xe bus nhỏ. “Nè, anh Khoa, cảm ơn vì câu chuyện vui. Mai đọc nha, mở sớm tui giận!” Cô dúi mẩu giấy vào tay Khoa, rồi đứng dậy xuống trạm. “Mai tui muốn thử thách mới: cùng vẽ một bức tranh trên xe. Dám hem?” Vy nháy mắt, biến mất giữa dòng người.

Khoa nhìn mẩu giấy hình xe bus, mỉm cười. Tối đó, anh mở ra, thấy dòng chữ: “Anh Khoa kể chuyện đáng yêu phết, nhưng tui cá anh không biết vẽ. Mai tui kiểm tra nha! – Vy.” Khoa bật cười, tự hỏi: “Vẽ? Tui vẽ tệ lắm, làm sao đây?” Anh nhìn khung ảnh đôi và những mẩu giấy trên bàn, lòng lâng lâng. Ở phòng trọ, Vy mở nhật ký, ghi: “Hôm nay kể chuyện với anh Khoa vui muốn xỉu. Anh ấy ngố nhưng hợp gu tui ghê. Mai phải làm gì để anh ấy bớt ngại nữa đây?” Cô cười, đóng sổ lại.

Chuyến xe số 13 vẫn lăn bánh, mang theo những khoảnh khắc nhỏ nhưng đầy ý nghĩa. Khoa có vượt qua thử thách vẽ tranh của Vy, hay lại bị cô nàng lầy lội kéo vào một drama mới? Sài Gòn vẫn nhộn nhịp, và câu chuyện của họ còn dài.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.