Minh Khôi là một người khá nổi tiếng trong khối 11. Không phải vì điểm số xuất sắc, mà là nhờ mái tóc nhuộm highlight ngầm, nụ cười nửa miệng đủ sức khiến mấy cô gái khối dưới rung rinh, và cái tính cách nửa vời: thông minh nhưng lười nhác, ngông nghênh nhưng không quá đáng ghét.
Chính cái sự ngông nghênh đó đã khiến cậu bị cô giáo chủ nhiệm "tống" vào phòng học kèm đặc biệt với Thiên Kim—cô gái được mệnh danh là Nữ thần của trường.
Thiên Kim hoàn hảo đến mức nhàm chán. Cô ấy luôn điềm tĩnh, luôn giữ khoảng cách, và luôn đứng đầu mọi bảng xếp hạng học tập. Cô ấy không có khuyết điểm, không có cảm xúc dư thừa, giống như một tác phẩm điêu khắc tinh xảo.
“Thế nào, Nữ thần?” Minh Khôi dựa lưng vào ghế, chân gác lên bàn, nhìn cô bạn đang đứng trước cửa phòng mình. “Thầy cô giao việc vất vả quá nhỉ? Phải kèm một kẻ kém cỏi như tôi.”
Thiên Kim, trong bộ đồng phục học sinh phẳng phiu, mái tóc đen dài được buộc gọn gàng, đeo chiếc kính gọng mảnh, chỉ khẽ đẩy gọng kính. Giọng cô nhẹ nhàng nhưng mang theo một sự lạnh lùng khó tả.
“Đừng phí thời gian của tôi. Chúng ta bắt đầu từ Đại số.”
Minh Khôi hậm hực thu chân lại. Buổi học đầu tiên diễn ra đúng như những gì cậu tưởng tượng: căng thẳng, ngột ngạt và đầy sự xa cách. Thiên Kim giảng bài một cách máy móc, chính xác như một chiếc máy tính. Minh Khôi cố tình ngáp to, cố tình trả lời sai vài câu đơn giản để chọc tức cô, nhưng Thiên Kim vẫn chỉ cau mày, kiên nhẫn lặp lại.
Mãi đến hơn sáu giờ tối, khi ánh nắng đã lụi tàn và căn phòng Minh Khôi bắt đầu hầm nóng lên, sự hoàn hảo của Thiên Kim mới bắt đầu rạn nứt.
“Nóng quá.” Thiên Kim khẽ thốt lên, đây là lần đầu tiên cô ấy thừa nhận một cảm xúc cá nhân trong phòng cậu. Cô cởi chiếc áo khoác đồng phục, treo lên ghế.
Minh Khôi ngỡ ngàng. Dưới lớp áo khoác là chiếc áo sơ mi trắng đồng phục, được là phẳng phiu. Nhưng khi cô cử động, Minh Khôi có thể thấy rõ đường nét mảnh mai dưới lớp vải. Khoảnh khắc cô hơi nghiêng người lấy sách, ánh đèn vàng từ chiếc đèn bàn vô tình chiếu vào, in rõ đường cong cơ thể cô một cách mờ ảo.
Nàng Nữ thần đang dần cởi bỏ lớp phòng vệ của mình, một cách vô tình.
“Cậu... cần bật điều hòa không?” Minh Khôi lắp bắp, cảm thấy nhiệt độ trong phòng đột ngột tăng cao.
“Không cần. Tiếp tục đi.” Thiên Kim nói. Nhưng sự tập trung của cô bắt đầu giảm xuống. Cô tháo chiếc kính cận, đặt nó xuống bàn và xoa xoa sống mũi. Đôi mắt không đeo kính của cô bỗng trở nên to và long lanh hơn, mang một vẻ mơ màng và yếu đuối chưa từng thấy.
Rồi điều bất ngờ nhất xảy ra.
“Tôi cần đi vệ sinh một lát.” Thiên Kim đứng dậy, đi về phía cánh cửa đối diện, nơi dẫn vào phòng tắm riêng của Minh Khôi.
Năm phút sau, cô bước ra. Lúc này, Minh Khôi không còn nhận ra cô gái lúc chiều.
Thiên Kim đã thay đồ.
Có lẽ do cảm giác thoải mái khi ở nhà người khác (và sự đơn giản của việc dạy kèm), cô đã thay bộ đồng phục cứng nhắc bằng một chiếc áo phông cotton rộng thùng thình, cổ áo hơi trễ xuống, và một chiếc quần short mỏng, ngắn đến mức Minh Khôi chỉ cần liếc mắt đã thấy một phần đùi trắng ngần. Mái tóc đen dài thường ngày được buộc gọn gàng giờ đã được xõa tung, rũ xuống vai, một vài lọn tóc dính vào gáy cô vì hơi nóng.
Cô gái bước ra không phải là Thiên Kim Nữ thần, mà là một cô gái trẻ, mềm mại và dễ tổn thương, phảng phất sự mệt mỏi nhưng cũng đầy vẻ gợi cảm tự nhiên.
Minh Khôi nuốt khan. Cậu không ngờ mình lại có cơ hội nhìn thấy "mặt trái" này của cô ấy. Vẻ đẹp này không phô trương, nhưng nó riêng tư và đốt cháy hơn gấp vạn lần bất kỳ cô gái nào cố tình ăn mặc gợi cảm ở trường.
Thiên Kim tiến đến bàn học, cúi người tìm sách. Cổ áo rộng trễ xuống, Minh Khôi như vô tình nhìn thấy một góc xương quai xanh tinh tế.
“Cậu nhìn cái gì?” Thiên Kim ngẩng đầu lên, ánh mắt không đeo kính hơi nheo lại, vẫn có vẻ nghiêm nghị nhưng sự phòng thủ đã giảm đi phân nửa.
Minh Khôi phải dùng hết sức để che giấu sự bối rối đang dâng trào. Cậu cười nửa miệng, vẻ ngông nghênh thường ngày trở lại.
“Tôi nhìn xem, Nữ thần có phải là người máy hay không. Hóa ra cũng biết mặc đồ ngủ thoải mái cơ đấy. Lần sau cậu nên mang theo cả gối ôm nữa.”
Thiên Kim khẽ cau mày, gò má cô chợt ửng lên một màu hồng nhạt. Cô nhanh chóng kéo cổ áo lên, cố gắng che giấu. Cử chỉ đó của cô không hề lạnh lùng, mà là sự rụt rè và bối rối của một cô gái bị bắt gặp khoảnh khắc yếu lòng nhất.
“Cậu lo học đi. Tôi không phải ở đây để phục vụ thị giác của cậu.” Giọng cô vẫn cố giữ vẻ cứng rắn, nhưng có một chút run rẩy không thể che giấu.
Minh Khôi biết, ranh giới đã bắt đầu bị phá vỡ. Cậu đã nhìn thấy bí mật nhỏ của cô ấy, và điều này khiến sự hấp dẫn trong cậu trỗi dậy một cách âm ỉ và mãnh liệt.
"Minh Khôi," cô gọi, giọng cô đột nhiên trầm xuống, "Tập trung. Nếu không, tôi sẽ phạt thật đấy."
Minh Khôi nhếch mép. Cậu cúi xuống, giả vờ xem sách, nhưng ánh mắt lại lướt qua đôi chân trắng dưới chiếc quần short, rồi dừng lại ở bàn tay đang run nhẹ của cô ấy trên trang sách.
"Phạt tôi đi," cậu thầm nghĩ, "Miễn là cô dùng chính đôi tay đó."
Vị Nữ thần trong bộ đồ ngủ đã làm thay đổi toàn bộ không khí của buổi dạy kèm. Mọi thứ đã bắt đầu.