Sau khoảnh khắc Thiên Kim bước ra từ phòng tắm với chiếc áo phông rộng thùng thình và quần short mỏng, không khí trong phòng học không còn mang vẻ nghiêm nghị như ban đầu. Nó trở nên **dày đặc** và **nóng bức** hơn, dù nhiệt độ phòng không thay đổi.
Thiên Kim nhanh chóng đeo lại kính, cố lấy lại vẻ lạnh lùng quen thuộc, nhưng gò má cô vẫn còn ửng hồng. Cô ấy dường như đang vô cùng khó chịu với sự **trần trụi** cảm xúc mà cô vừa vô tình bộc lộ.
“Chúng ta tiếp tục,” Thiên Kim nói, giọng cô ấy hơi khàn, cô cố tình tránh ánh mắt của Minh Khôi.
Minh Khôi, ngược lại, trở nên tập trung hơn một cách bất thường. Cậu không thực sự tập trung vào bài học, mà tập trung vào **Thiên Kim**.
Cậu chuyển tư thế ngồi, hơi nghiêng người về phía cô. Vị trí lý tưởng nhất để xem bài của cậu cũng là vị trí lý tưởng nhất để hít hà mùi hương tóc cô, và dễ dàng để khuỷu tay họ chạm vào nhau.
“Được rồi, tôi bắt đầu từ bài này,” Minh Khôi nói, cố tình dùng giọng trầm hơn mọi ngày. Cậu đưa tay chỉ vào một phép tính phức tạp.
Thiên Kim cũng cúi người xuống. Vì không gian trên mặt bàn khá hẹp, đầu của hai người gần như chạm vào nhau. Minh Khôi có thể cảm nhận rõ ràng **hơi nóng** tỏa ra từ gáy và vai trần của cô (dưới cổ áo phông rộng). Mùi hương bưởi nhẹ nhàng từ dầu gội của cô ấy lảng vảng quanh mũi cậu, một mùi hương **sạch sẽ** và **gợi cảm** đến khó tả.
“Đây là kiến thức cơ bản,” Thiên Kim thì thầm, giọng cô ấy nhỏ và gần như là một lời tâm tình, “Cậu phải nhớ công thức này trước khi làm.”
Bàn tay cô ấy cầm bút chì, nhẹ nhàng chỉ vào dòng công thức. Ngay lập tức, Minh Khôi đưa bàn tay mình lên, cố tình chạm vào ngón tay cô ấy để giữ bút.
**Chạm thứ nhất:** Ngón tay cái của Minh Khôi lướt nhẹ qua mu bàn tay mềm mại của Thiên Kim.
Thiên Kim **khựng lại**. Toàn bộ cơ thể cô ấy dường như đông cứng trong khoảnh khắc. Cô không lập tức rụt tay về, nhưng cũng không cử động tiếp. Sự căng thẳng lặng im kéo dài chỉ vài giây, nhưng đối với Minh Khôi, nó như cả một thế kỷ. Cậu cảm thấy nhịp tim mình đập mạnh mẽ và khó kiểm soát.
Minh Khôi giả vờ như không có gì, vờ tập trung vào công thức. “À, chỗ này tôi quên. Cậu giữ bút đi, tôi xem lại.”
Thiên Kim khẽ thở ra, rút tay về. Cô đặt bút xuống bàn một cách dứt khoát hơn.
“Minh Khôi, cậu phải giữ khoảng cách.” Cô nói, giọng đã trở nên nghiêm nghị hơn. “Tôi không thích việc... tiếp xúc không cần thiết.”
“Tiếp xúc không cần thiết?” Minh Khôi nhướng mày, tỏ vẻ ngây thơ. “Nhưng đây là cách học mà, Thiên Kim. Chúng ta phải gần nhau để cùng xem bài chứ. Cậu còn không đeo kính cơ mà.”
Nghe Minh Khôi nói, Thiên Kim lại càng bối rối hơn. Việc cô không đeo kính khiến cô phải cúi sát hơn, và điều này lại càng khiến Minh Khôi có cớ để tiếp cận.
“Nếu cậu không hiểu, tôi có thể viết lại,” Thiên Kim cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, cô viết lại công thức ra một tờ giấy khác, cố tình tạo thêm khoảng cách vật lý.
Tuy nhiên, Minh Khôi không bỏ cuộc. Cậu biết, Nữ thần càng muốn tạo khoảng cách, thì đó lại càng là một **thử thách ngọt ngào** để cậu phá vỡ nó.
Trong suốt những phút tiếp theo, Minh Khôi liên tục tạo ra những va chạm nhỏ, tinh vi.
* Khi Thiên Kim đưa một tờ giấy, Minh Khôi cố tình nắm giữ tờ giấy đó lâu hơn một chút, làm cho ngón tay họ phải chạm nhau và ma sát nhẹ.
* Cậu vờ vung tay quá đà, làm khuỷu tay cậu chạm vào eo cô.
* Cậu vờ gõ bút xuống bàn để Thiên Kim quay sang, và khi cô quay sang, cậu đưa mặt lại gần cô, giả vờ hỏi một câu hỏi rất nhỏ.
Mỗi lần chạm, Thiên Kim đều có phản ứng. Có lúc cô rụt người lại như bị điện giật, có lúc cô siết chặt bút đến trắng cả đầu ngón tay, và có lúc cô chỉ đơn giản là nhắm mắt lại một giây để lấy lại bình tĩnh.
Đến khoảng bảy giờ, khi Minh Khôi cố tình chống tay lên bàn và đẩy cả người sát lại cô, Thiên Kim đã không chịu đựng được nữa.
Cô đặt bút xuống, phát ra tiếng "cạch" khô khốc.
“Nghe đây, Minh Khôi.” Cô quay hẳn người lại, đối diện với cậu, ánh mắt không kính khiến cô trông vừa dữ dằn lại vừa yếu ớt. “Tôi đến đây là để giúp cậu học. Tôi không phải là người để cậu **đùa giỡn** hay **thử nghiệm**.”
Cậu thấy hơi thở cô phập phồng, phô bày sự căng thẳng cao độ. Mùi hương bưởi dường như trở nên nồng nàn hơn trong không khí.
“Tôi có đùa giỡn đâu?” Minh Khôi chống cằm, nở nụ cười nửa miệng mà cậu biết là đủ sức khiến cô bối rối. “Tôi chỉ muốn học thôi. Nếu cậu cảm thấy quá gần, thì cậu có thể đặt ra **luật lệ**.”
“Luật lệ?”
“Đúng vậy. **Luật lệ của Buổi Dạy Kèm Độc Quyền**.” Minh Khôi nói, ánh mắt cậu sáng lên sự nghịch ngợm.
Thiên Kim có vẻ lưỡng lự. Có lẽ cô nghĩ việc có luật lệ sẽ giúp cô kiểm soát được tình hình.
“Được rồi. Luật đầu tiên,” Thiên Kim nói, giọng cô kiên quyết, “Tuyệt đối không được **chạm vào tôi** trừ khi phải chạm vào bút hoặc giấy.”
Minh Khôi cười, một nụ cười ẩn ý. “Nghe có vẻ hơi khó khăn. Nhưng được, tôi chấp nhận. Luật thứ hai?”
Thiên Kim hít một hơi sâu. “Luật thứ hai, không được **quan sát** tôi khi tôi đang tập trung, hoặc khi tôi đang nghỉ ngơi.”
Minh Khôi giả vờ thất vọng. “Ôi, luật này thật tàn nhẫn. Nhưng được. Luật thứ ba?”
“Luật thứ ba…” Thiên Kim ngập ngừng, cô nhìn thẳng vào mắt Minh Khôi, như muốn cảnh báo. “Nếu cậu không tập trung, hoặc cố tình phá luật, tôi sẽ đưa ra một **hình phạt**.”
“Hình phạt gì?” Minh Khôi hỏi, giọng cậu hơi phấn khích. Cậu đang hình dung ra những hình phạt đáng mong chờ.
Thiên Kim hơi nghiêng đầu, cô tháo chiếc kính ra lần nữa và đặt hẳn nó vào hộp. Đôi mắt không kính, không có lớp bảo vệ nào che chắn, nhìn Minh Khôi một cách thẳng thắn.
“Hình phạt sẽ là một **yêu cầu riêng tư** mà cậu phải làm theo. Tôi là người ra yêu cầu, và cậu không được phép từ chối. Ngược lại, nếu cậu đạt điểm cao, tôi sẽ thực hiện một **yêu cầu của cậu**.”
Minh Khôi gần như bật cười. Yêu cầu riêng tư? **Cái bẫy ngọt ngào** này quá rõ ràng. Hóa ra, Nữ thần không hề lạnh lùng như cậu nghĩ. Cô ấy đang muốn chơi một trò chơi, một trò chơi đầy rủi ro và **cấm kỵ**.
“Thỏa thuận.” Minh Khôi đưa tay ra, nhưng lần này, cậu không chạm vào tay cô. Cậu đặt lòng bàn tay mình ngửa trên bàn, chờ đợi.
Thiên Kim nhìn bàn tay đang chờ đợi của cậu. Cô lưỡng lự một giây, rồi dùng ngón tay cái và ngón trỏ của mình **chạm nhẹ** vào lòng bàn tay Minh Khôi, như một lời cam kết.
**Chạm thứ hai:** Lần này, sự chạm không phải vô tình, mà là một sự cam kết. Dù chỉ là hai đầu ngón tay chạm vào da thịt, nhưng nó mang ý nghĩa của một sự **thỏa thuận bí mật** giữa hai người.
Họ cùng nhau quay lại bài học. Nhưng lúc này, tâm trí Minh Khôi đã không còn là con số, mà là những **luật lệ** vừa được đặt ra, và những **yêu cầu riêng tư** mà cậu sẽ đòi hỏi từ Thiên Kim trong tương lai.
Minh Khôi biết rõ, cậu sẽ cố tình làm sai. Cậu khao khát cái **hình phạt** kia.
Cậu nhếch mép, đưa tay lên vờ xoa cằm. Nhưng ánh mắt cậu lại lén lút nhìn xuống.
Chiếc áo phông rộng thùng thình của Thiên Kim vô tình trễ xuống một chút, để lộ gần hết bờ vai mảnh dẻ. Cô đang nghiêng đầu, tập trung vào công thức. Dưới ánh đèn, làn da trắng ngần của cô ấy như tỏa ra một thứ ánh sáng mềm mại.
Minh Khôi biết, buổi dạy kèm này đã vượt ra khỏi phạm vi học thuật. Nó đã trở thành một **buổi học về sự hấp dẫn** và **cảm xúc ngầm**, nơi cả hai đang từng bước, từng bước đẩy nhau đến ranh giới của sự cấm kỵ.