Buổi dạy kèm tiếp theo diễn ra sau hai ngày. Sự im lặng sau buổi tối căng thẳng ở Chương 4 đã làm tăng thêm sức nặng cho cuộc gặp gỡ này. Minh Khôi đã cố tình không nhắn tin hay liên lạc, cho Thiên Kim không gian để sắp xếp lại cảm xúc. Nhưng cậu biết, cô ấy cũng đang mong chờ buổi học này, mong chờ sự **gần gũi cấm kỵ** đó.
Thiên Kim đến với vẻ ngoài lạnh lùng và chỉn chu hơn bình thường. Cô ấy mặc một chiếc áo len cổ lọ, che kín vùng cổ gáy đã từng là nơi bàn tay Minh Khôi day miết. Cô cũng đeo lại kính. Có vẻ như cô đang cố gắng xây lại bức tường phòng vệ đã sụp đổ.
“Hôm nay, chúng ta ngồi bàn ăn,” Thiên Kim tuyên bố. “Khoảng cách giữa hai người sẽ xa hơn. Cậu sẽ không có cớ để nói là không nhìn rõ.”
Minh Khôi nhếch mép. Cậu biết, cô ấy đang sợ. Cậu chấp nhận ngồi đối diện cô, cách nhau một khoảng rộng hơn. Nhưng việc ngồi đối diện lại mang đến một loại căng thẳng khác: **căng thẳng thị giác trực tiếp**.
Họ bắt đầu ôn tập. Minh Khôi cố gắng tập trung trong một giờ đầu, trả lời khá chính xác. Thiên Kim dường như thở phào nhẹ nhõm.
“Cậu thấy chưa? Cậu hoàn toàn có thể tập trung nếu cậu muốn,” Thiên Kim nói, giọng cô ấy có chút tự hào.
“Tôi tập trung được là vì tôi đang nhìn cậu,” Minh Khôi đáp, không hề che giấu. Cậu nhìn thẳng vào mắt cô, xuyên qua lớp kính. “Làm sao tôi có thể rời mắt khỏi gia sư xinh đẹp của mình chứ?”
Gò má Thiên Kim ửng hồng. Cô cúi đầu xuống, ghi chú vào sách. “Đừng nói những lời vô bổ đó. Luật thứ hai: không được quan sát khi tôi tập trung.”
“Nhưng cậu đã vi phạm luật,” Minh Khôi nói.
Thiên Kim ngẩng phắt dậy. “Tôi vi phạm luật gì?”
“Luật không được quyến rũ tôi,” Minh Khôi cười nhẹ. “Bộ đồ cậu đang mặc, hay cái cách cậu buộc tóc, nó làm tôi không thể ngừng tưởng tượng về những gì xảy ra hôm trước.”
Thiên Kim gần như giận dữ. Cô đập nhẹ bút xuống bàn. “Minh Khôi! Đừng làm tôi mất kiên nhẫn. Tôi đang cố gắng giúp cậu.”
“Và tôi cũng đang cố gắng trả ơn cậu đấy thôi,” Minh Khôi đáp, giọng cậu trở nên trầm và nghiêm túc hơn. “Tôi cố tình không làm bài khó một cách hoàn hảo, bởi vì tôi muốn **thử hình phạt** của cậu. Tôi muốn xem cậu sẽ làm gì khi tôi phá luật một cách **công khai**.”
Thiên Kim im lặng. Cô ấy nhìn thẳng vào Minh Khôi, ánh mắt có sự bối rối, nhưng cũng có một sự **tò mò** và **thách thức** không thể che giấu.
“Cậu muốn phá luật?” Thiên Kim nói, giọng cô ấy đã trở nên khàn đặc, đầy sự nguy hiểm. “Được. Vậy thì tôi sẽ cho cậu nếm mùi.”
Cô ấy đứng dậy. Lần này, Thiên Kim không cần cớ gì để đến gần Minh Khôi. Cô đi vòng qua bàn, tiến thẳng đến chỗ cậu.
Minh Khôi vẫn ngồi im. Hơi thở cậu nặng nề. Cậu có thể cảm nhận rõ ràng sự **chủ động** đầy **quyền lực** của cô ấy khi cô đứng sát bên ghế cậu.
Thiên Kim cúi người xuống. Mùi hương của cô bao trùm lấy cậu, lần này nồng nàn và gần gũi hơn. Cô ghé sát tai Minh Khôi, đến mức cậu cảm nhận được hơi ấm từ môi cô.
“Hình phạt của cậu,” Thiên Kim thì thầm, giọng nói cô ấy nhẹ nhàng như tơ, nhưng lại chứa đựng sức mạnh kinh khủng, “là **lắng nghe**.”
Minh Khôi rùng mình. “Lắng nghe gì?”
Thiên Kim không trả lời. Cô đưa bàn tay lạnh của mình lên, **nhẹ nhàng áp vào má** Minh Khôi. Bàn tay cô hơi run, nhưng động tác lại dứt khoát.
**Chạm thứ năm: Chạm Má Cưỡng Bức.** Lần chạm này là sự vi phạm công khai luật "không chạm", nhưng nó được thực hiện bởi chính Thiên Kim, dưới danh nghĩa "hình phạt".
Minh Khôi hoàn toàn bị tê liệt. Cảm giác da thịt cô áp vào mặt cậu, lạnh và mềm mại, khiến mọi giác quan của cậu bùng nổ.
“Tôi sẽ kể cho cậu nghe về **ước mơ** của tôi,” Thiên Kim tiếp tục thì thầm. “Về những áp lực mà cậu không bao giờ biết. Về cái giá phải trả cho sự **hoàn hảo**.”
Cô ấy kể về những đêm không ngủ, về nỗi sợ hãi bị cha mẹ và thầy cô thất vọng. Giọng cô ấy nhỏ dần, yếu ớt và đầy sự **cô đơn**.
Minh Khôi lắng nghe, nhưng tâm trí cậu lại bị tê liệt bởi cảm giác bàn tay cô trên má. Cậu muốn ôm cô, muốn kéo cô lại gần hơn, muốn chấm dứt những lời tâm sự đau khổ này bằng một nụ hôn **mãnh liệt**.
Khi cô kết thúc, cô vẫn giữ nguyên tay trên má cậu. Minh Khôi đưa tay mình lên, **chạm vào cổ tay** của cô. Cậu giữ lấy nó, một cách nhẹ nhàng nhưng kiên quyết.
“Vậy thì, ước mơ của cậu,” Minh Khôi nói, giọng cậu khàn đặc, “Tôi sẽ giúp cậu bảo vệ nó. Nhưng cậu không được giấu tôi những chuyện như thế này nữa.”
Thiên Kim ngước nhìn cậu, đôi mắt cô ấy long lanh, chứa đựng sự biết ơn, sự sợ hãi, và một sự **say mê** mờ mịt.
Sự gần gũi đã kéo dài quá lâu. Cả hai đều có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, sự rung động trong lồng ngực nhau. Minh Khôi đưa mặt lại gần hơn, chậm rãi, nhưng Thiên Kim không hề lùi lại.
Cậu nhắm mắt lại. Thiên Kim cũng nhắm mắt lại.
**Môi họ chạm nhau.**
Đó không phải là một nụ hôn vội vã. Đó là một nụ hôn **chậm rãi**, **khám phá**, chứa đựng mọi sự căng thẳng, dồn nén, và **mong muốn cấm kỵ** suốt những ngày qua. Môi cô ấy mềm mại và ngọt ngào một cách đáng ngạc nhiên. Cả hai đều **rụt rè** và **mãnh liệt** cùng một lúc.
Nụ hôn kéo dài chỉ vài giây. Khi họ dứt ra, cả hai đều **thở dốc**.
Thiên Kim mở mắt, gương mặt cô ấy đỏ bừng, còn đôi mắt thì chứa đựng sự hoảng loạn tột độ.
Cô vội vã lùi lại, tay cô ôm lấy ngực, như muốn kiểm tra xem trái tim mình còn ở đó không.
“Quên đi,” Thiên Kim nói, giọng cô ấy **run rẩy** và **cứng rắn**. Cô ấy nhanh chóng đeo lại lớp mặt nạ Nữ thần. “Minh Khôi. Cậu phải **quên ngay** chuyện này. Hôm nay không có gì xảy ra cả. Tuyệt đối không được nhắc lại. Đây là **lời hứa lãng quên**.”
Minh Khôi nhìn cô, biết rằng cô đang cố gắng tạo ra một ranh giới cuối cùng. Nhưng cậu biết, ranh giới đã bị phá vỡ. Nụ hôn đó là bằng chứng không thể chối cãi.
“Được,” Minh Khôi nói, giọng cậu bình tĩnh đến đáng sợ. “Tôi sẽ quên. Nhưng tôi muốn một điều kiện.”
Thiên Kim nín thở nhìn cậu.
“Mỗi khi cậu muốn vi phạm luật,” Minh Khôi nhìn sâu vào mắt cô, “Tôi sẽ cho phép cậu dùng **hình phạt đó**.”
Thiên Kim không trả lời. Cô chỉ nhìn cậu với ánh mắt đầy sự thỏa hiệp ngầm. Cô ấy vội vã thu dọn đồ đạc và bỏ chạy, để lại Minh Khôi một mình trong căn phòng ngập tràn hương thơm và dư vị nụ hôn cấm kỵ.
---