Kể từ khi "hình phạt" tịch thu đồng hồ và nhẫn được thiết lập, mối quan hệ giữa Minh Khôi và Thiên Kim trở nên phức tạp hơn bao giờ hết. Thiên Kim có vẻ ngoài kiểm soát, nhưng hành động đó đã vô tình trao cho Minh Khôi một lợi thế tinh thần: cô đã thừa nhận trò chơi của cậu.
Minh Khôi bắt đầu học tập nghiêm túc hơn một chút, không phải vì sợ bài vở, mà vì sợ Thiên Kim sẽ không còn lý do để ở lại phòng cậu nữa. Tuy nhiên, cậu vẫn cố tình giữ lại một vài lỗi sai nhỏ, chỉ đủ để kéo dài buổi dạy kèm.
Hôm nay là một buổi tối đặc biệt dài. Họ phải giải quyết một loạt bài tập Vật lý cực kỳ phức tạp. Thiên Kim ngồi đối diện Minh Khôi, cúi đầu sát bàn để vẽ các biểu đồ lực. Cô đã cởi bỏ kính, và vì quá tập trung, mái tóc xõa dài của cô ấy cứ rủ xuống vai, che đi một phần gáy trắng nõn.
Thời gian trôi qua, ánh đèn bàn là nguồn sáng duy nhất, tạo ra một không khí cô lập và riêng tư tuyệt đối.
Minh Khôi quan sát Thiên Kim. Cậu nhận ra, dù là Nữ thần hoàn hảo, cô ấy cũng chỉ là một cô gái mười bảy tuổi phải chịu đựng áp lực học tập kinh khủng. Cô ngồi bất động hàng giờ, chỉ có ngón tay di chuyển.
Khoảng hơn chín giờ tối, Minh Khôi thấy Thiên Kim khẽ nhíu mày. Cô ấy đưa tay lên, nhẹ nhàng xoa xoa phía sau gáy và vai mình. Cử động đó rất kín đáo, nhưng nó không thoát khỏi tầm mắt Minh Khôi.
“Mệt à?” Minh Khôi hỏi, giọng cậu không còn vẻ trêu chọc thường ngày, mà chứa đựng một chút quan tâm thực sự.
Thiên Kim giật mình, vội vàng hạ tay xuống. Cô lắc đầu, cố nở một nụ cười cứng ngắc.
“Không sao. Tiếp tục đi. Đừng lãng phí thời gian,” cô nói, nhưng giọng cô lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Minh Khôi biết cô đang cố gắng duy trì vỏ bọc. Cậu dựa lưng vào ghế, khoanh tay.
“Không được. Cậu đang cố tình làm hỏng chất lượng buổi học đấy. Cậu không thể tập trung nếu bị đau vai gáy.”
“Tôi nói tôi không sao,” Thiên Kim phản đối, nhưng cô lại vô tình đưa tay lên day nhẹ vùng cơ cổ.
Minh Khôi đứng dậy. Cậu bước ra phía sau ghế của Thiên Kim, nơi cô đang ngồi cứng đờ. Chiếc áo phông mỏng của cô dường như là rào cản duy nhất giữa cậu và làn da mềm mại bên trong.
“Cậu làm gì đấy?” Thiên Kim quay đầu lại, ánh mắt cô đầy vẻ đề phòng.
“Tôi là người máy học hay sao? Tôi là gia sư của cậu mà,” Minh Khôi nói. Cậu nhẹ nhàng đặt tay lên đỉnh vai Thiên Kim. “Ngồi im đi. Tôi thấy cậu bị căng cơ rồi.”
Chạm thứ tư: Chạm Vật Lý Bắt Buộc. Lần chạm này là sự xâm nhập lớn nhất từ trước đến nay, nhưng được hợp lý hóa dưới cái cớ chăm sóc và cấp bách.
Thiên Kim đông cứng. Cô ấy cố gắng co vai lại, như muốn lẩn tránh.
“Không cần đâu, Minh Khôi. Cậu đang vi phạm luật đấy.” Giọng cô run lên, không còn chút uy quyền nào.
“Luật cấm chạm không cần thiết,” Minh Khôi thì thầm, bàn tay cậu bắt đầu ấn nhẹ vào cơ vai cô. Cảm giác da thịt cô ấm áp và mềm mại một cách đáng ngạc nhiên, nhưng các cơ thì cứng đanh như đá. “Còn cái này là cần thiết. Nếu cậu bị đau, tôi sẽ không thể hoàn thành bài.”
Cậu bắt đầu xoa bóp. Động tác của cậu chậm rãi, cố tình day miết vào vùng cơ bị co thắt. Sức nóng từ lòng bàn tay cậu truyền qua lớp vải mỏng, thấm vào da thịt cô.
Thiên Kim từ từ thả lỏng. Sự miễn cưỡng ban đầu dần biến mất, thay thế bằng sự thở phào nhẹ nhõm. Cô ấy khẽ nghiêng đầu về phía trước, đưa vai mình về phía tay cậu, vô tình tạo ra một cử chỉ dựa dẫm hoàn toàn.
“Đừng... đừng mạnh quá,” cô khẽ rên lên.
Minh Khôi nghe thấy tiếng rên đó, và mọi suy nghĩ lý trí trong đầu cậu đều tan biến. Giọng cô ấy nhỏ, yếu ớt, đầy vẻ dễ bị tổn thương, khác hẳn với giọng điệu kiên định ở trường.
Cậu bắt đầu tập trung vào vùng cổ gáy. Bàn tay cậu di chuyển chậm rãi, nhẹ nhàng, lướt qua đường cong mềm mại của vai cô, tiến dần lên vùng gáy. Lọn tóc đen dài của cô ấy rơi xuống bàn tay cậu, mang theo mùi hương dễ chịu.
Minh Khôi cúi sát xuống. Hơi thở cậu chạm vào tóc cô, vào vùng tai mẫn cảm của cô.
“Cậu cần phải thư giãn hơn,” Minh Khôi thì thầm bên tai cô.
Thiên Kim nhắm mắt lại. Đó là một cử chỉ hoàn toàn đầu hàng. Cô ấy thả lỏng hoàn toàn cơ thể, dựa vào sức mạnh và sự chăm sóc của cậu. Khoảnh khắc đó, cô không còn là Thiên Kim Nữ thần, mà chỉ là một cô gái mệt mỏi, khao khát được nghỉ ngơi.
Sự riêng tư của khoảnh khắc này mạnh mẽ hơn bất kỳ lời nói nào.
Minh Khôi biết, đây là cơ hội nguy hiểm nhất. Cậu có thể cúi xuống, hôn lên gáy cô, và cô ấy có thể sẽ không phản kháng. Khuôn mặt cậu chỉ cách mái tóc cô vài phân. Cậu có thể ngửi rõ ràng mùi hương trên da cô.
Cậu đưa ngón tay cái, day nhẹ vào một huyệt đạo sau gáy cô.
“Đừng... đừng như thế,” Thiên Kim nói, giọng cô ấy nghẹn lại.
“Thế nào?” Minh Khôi hỏi, cố tình kéo dài hơi thở.
“Quá gần... Cậu đang cố tình làm tôi mất tập trung.” Cô ấy mở mắt ra, nhưng đôi mắt đó không còn vẻ giận dữ, mà chứa đầy sự bối rối và mong muốn được thoát khỏi tình huống này.
Minh Khôi ngừng tay. Cậu rút tay ra, cảm thấy lòng bàn tay mình nóng rực vì tiếp xúc.
“Tôi đã nói rồi, đó là cần thiết,” Minh Khôi nói, trở lại giọng điệu trêu chọc thường ngày để che giấu sự rung động của mình. “Nếu cậu bị căng cơ, ai sẽ kèm tôi? Cậu không thể để tôi thất bại được, Nữ thần.”
Thiên Kim thở hổn hển. Cô ấy xoay người lại, né tránh ánh mắt cậu. Cô dùng hai tay xoa bóp vai mình.
“Được rồi. Buổi học kết thúc ở đây,” cô nói, giọng cô trở lại vẻ lạnh lùng, nhưng có một sự vội vã và hoảng loạn trong đó. “Tôi sẽ về.”
Cô vội vàng thu dọn sách vở. Minh Khôi không ngăn cản. Cậu biết, căng thẳng đã được đẩy lên đỉnh điểm và cần một khoảng lặng.
Khi Thiên Kim đeo áo khoác, cô ấy chạm vào cùi chỏ Minh Khôi một lần nữa, nhưng lần này là cố tình.
“Đừng để tôi thấy cậu lại vi phạm luật nữa,” cô nói.
“Còn hình phạt cho việc cậu để tôi chạm vào cậu thì sao?” Minh Khôi hỏi, nhếch mép.
Thiên Kim nhìn thẳng vào cậu, một ánh nhìn đầy ẩn ý và khiêu khích.
“Hình phạt cho việc tôi đã cho phép cậu chạm vào tôi sẽ là cảm giác tội lỗi của cậu,” cô nói một cách dứt khoát. “Và cậu sẽ phải tìm cách chuộc lỗi trong buổi học sau.”
Nói xong, cô vội vã rời đi, để lại Minh Khôi đứng một mình trong căn phòng nóng bức, tay vẫn còn vương vấn cảm giác mềm mại từ vai cô. Minh Khôi biết, Thiên Kim không hề cảm thấy tội lỗi. Cô ấy chỉ đang cố gắng kiểm soát trò chơi, trong khi sự gần gũi đã trở thành một loại nghiện ngập đối với cả hai người.