cô bạn qua ở lì nhà tôi

Chương 1


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Triệu Minh vốn là một người sống theo công thức. Căn hộ hai phòng ngủ của anh nằm ở tầng mười hai, nơi ánh nắng chiều luôn phải đi qua một tấm rèm voan trắng tinh trước khi được phép chạm vào sàn gỗ. Mọi thứ, từ cuốn sách đặt trên bàn trà (góc 45

so với mép bàn) đến chiếc điều khiển TV (nằm giữa hai miếng lót ly hình tròn), đều tuân theo một trật tự bất di bất dịch mà anh gọi là "sự yên bình tuyệt đối". Anh tin rằng, trật tự vật lý mang lại sự kiểm soát cho cuộc sống tinh thần.

Vào thứ Sáu, lúc 19 giờ 30 phút, công thức đó bị phá vỡ không thương tiếc.

Tiếng chuông cửa vang lên ba hồi dồn dập, không phải kiểu bấm một lần lịch sự mà là một chuỗi thúc giục, như thể người bên ngoài đang phát hỏa. Minh cau mày, kiểm tra đồng hồ. Đây không phải là thời điểm anh đón bất cứ ai. Anh mở cửa, và sự yên bình của anh tan thành mây khói.

Đứng trước mặt anh là Hạ Vy.

Cũng mái tóc nâu hạt dẻ rối bời như mười năm trước, cũng đôi mắt to tròn lấp lánh sự tinh quái, nhưng giờ đây có thêm một chút mệt mỏi và một chiếc áo khoác jeans cũ sờn. Sau lưng cô là một chiếc vali cỡ lớn màu đỏ chót, một chiếc ba lô căng phồng đến mức sắp bung chỉ, và một túi vải lớn đựng đầy thứ gì đó có vẻ là đồ ăn vặt hoặc đồ linh tinh.

"Minh! Cứu bồ!" Hạ Vy đẩy chiếc vali sang một bên, làm nó va vào khung cửa khiến anh giật mình. Cô thở hổn hển, nhếch mép cười. "Lần đầu tiên phải làm chuyện này đấy. Cho tớ ở nhờ."

Triệu Minh đứng sững. "Ở nhờ? Hạ Vy, cậu đang đùa à? Tại sao?"

"Dài dòng lắm. Tóm lại là..." Cô liếc nhìn qua vai anh, nơi căn phòng sạch sẽ và tối giản đang chờ đón cô. "Tớ bị... trục trặc chỗ ở. Vài tuần thôi, hứa đấy! Cậu là vị cứu tinh cuối cùng của tớ."

Minh không thể tin vào tai mình. Anh và Hạ Vy là bạn từ thời đại học, nhưng quan hệ của họ chỉ dừng lại ở mức xã giao và thỉnh thoảng nhắn tin hỏi thăm. Cô ấy là một cơn lốc, anh là một bức tường. Hai người không nên tồn tại trong cùng một không gian đóng kín.

"Tớ không nghĩ đây là ý hay, Vy," Minh nói, giọng anh cố giữ sự bình tĩnh nhưng bên trong đã dâng lên một cơn sóng lo âu. "Cậu biết tính tớ mà. Tớ..."

"Tớ biết, tớ biết!" Hạ Vy ngắt lời anh, đưa tay ôm lấy cánh tay anh một cách vô tư, khiến Minh rụt người lại một chút vì bất ngờ. "Cậu yêu sự ngăn nắp, cậu ghét sự xáo trộn, cậu sợ vi khuẩn, và cậu luôn mặc áo sơ mi được ủi phẳng ngay cả khi ở nhà. Yên tâm, tớ sẽ cố gắng hết sức để trở thành một... 'cư dân tạm thời có ý thức'!"

Đôi mắt cô nhìn thẳng vào anh, không còn vẻ tinh quái thường thấy mà thay vào đó là một sự cầu xin chân thành, hơi tuyệt vọng. Trong khoảnh khắc đó, Minh cảm nhận được sự mệt mỏi thực sự đằng sau nụ cười gượng gạo của cô. Anh biết Hạ Vy sẽ không bao giờ hạ mình cầu xin nếu không gặp phải rắc rối lớn.

Hít một hơi sâu, Minh lùi lại. "Được rồi. Vào đi. Nhưng tớ có quy tắc."

"Đồng ý!" Hạ Vy reo lên, gần như nhảy cẫng. Cô ngay lập tức lôi chiếc vali vào nhà. Chiếc vali đỏ thô bạo cọ vào bức tường trắng, để lại một vệt bẩn mờ.

Minh nhắm mắt lại. Sự yên bình tuyệt đối đã chính thức chết.

Vừa bước vào phòng khách, Hạ Vy đã làm rơi chiếc túi vải, khiến một hộp bánh quy và một gói kẹo cao su lăn lóc trên sàn. Minh nhìn chằm chằm vào những mảnh vụn vụn bánh quy, cảm thấy nhịp tim mình tăng lên.

"Tớ xin lỗi!" Hạ Vy cuống quýt cúi xuống nhặt, nhưng rồi cô ngẩng đầu lên, nhìn quanh. "Phòng khách này... sao giống như phòng trưng bày nội thất vậy? Không có tí hơi người nào luôn."

Minh phớt lờ nhận xét đó. Anh chỉ vào phòng ngủ đối diện phòng anh. "Cậu ngủ phòng đó. Giường đã dọn sẵn. Tớ có vài quy tắc không thể phá vỡ, và chúng ta cần phải rõ ràng ngay từ đầu."

Hạ Vy đứng thẳng dậy, gật đầu nghiêm túc, nhưng tay cô lại vô tình đặt chiếc ba lô dơ bẩn lên mặt ghế sofa da trắng muốt của Minh. Anh gần như hét lên.

"Quy tắc số một," Minh bắt đầu, giọng khô khốc. "Không đặt bất cứ thứ gì lên sofa này mà không có miếng lót. Và quy tắc số hai: Đồ đạc cá nhân phải được giữ trong phòng ngủ. Không lấn chiếm không gian chung."

"Đã rõ! Không chạm vào sofa, giữ đồ đạc trong phòng," Hạ Vy lặp lại một cách máy móc. Cô mỉm cười, một nụ cười tươi tắn như thể cô vừa được nhận vào một khu nghỉ dưỡng, chứ không phải là một "nhà tù quy tắc".

Minh thở dài. Anh biết, vài tuần này sẽ là một thử thách lớn nhất trong cuộc đời anh. Nhìn cô bạn cũ đang đứng giữa phòng khách hoàn hảo của mình, tay chống hông, mái tóc rối bời, Minh có cảm giác như một họa sĩ theo trường phái Tối giản đang bị một nghệ sĩ trừu tượng ném sơn màu vào bức tranh của mình.

Đêm đó, sau khi Minh khóa cửa phòng mình và nghe thấy tiếng cô bạn vẫn còn lục đục trong phòng bên cạnh, anh nằm thao thức. Anh tự hỏi, tại sao một cô gái lúc nào cũng rạng rỡ và tự do như Hạ Vy lại phải lâm vào tình cảnh này? Và anh sợ hãi, không phải vì sự bừa bộn của cô, mà là vì sự xáo trộn cô mang đến trái tim anh. Sự xuất hiện của cô không chỉ là sự xâm phạm không gian vật lý, mà còn là sự đột nhập vào vùng an toàn cảm xúc mà anh đã xây dựng bấy lâu.

Cơn bão đã đổ bộ. Và Triệu Minh biết, anh không thể tìm thấy nút 'Dọn dẹp' cho nó.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×