cô bạn qua ở lì nhà tôi

Chương 2


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Triệu Minh thức dậy lúc 6 giờ 00 phút sáng theo thói quen. Anh bước ra khỏi phòng ngủ trong chiếc áo thun xám và quần thể thao, cảm thấy mọi cơ bắp được thư giãn nhờ thói quen tập luyện buổi sáng. Mọi thứ trong tầm mắt anh đều hoàn hảo, cho đến khi anh nhìn về phía phòng tắm.

Cánh cửa phòng tắm mở hé, và chiếc khăn tắm của Hạ Vy—một chiếc khăn cũ kỹ, màu xanh ngọc đã bạc màu—đang được treo tạm bợ trên tay nắm cửa. Nó không được xếp gọn gàng theo chiều dọc, không được phơi ở móc treo quy định, mà cứ thế nằm rũ xuống, làm hỏng bố cục tổng thể của hành lang.

Minh hít một hơi sâu, tự nhắc nhở: Bình tĩnh, cô ấy chỉ mới ở đây chưa được mười hai tiếng.

Anh bước vào phòng tắm. Khung cảnh bên trong khiến sự bình tĩnh của anh đổ vỡ.

Bàn đá granite vốn dĩ chỉ nên có một chai sữa rửa mặt, một lọ kem dưỡng ẩm, và một cây bàn chải điện gọn gàng. Giờ đây, nó bị chiếm đóng bởi một đội quân hỗn loạn: một túi đựng đồ trang điểm mở toang, vài chiếc kẹp tóc màu mè nằm rải rác, và tệ nhất là, một chiếc tuýp kem đánh răng bị bóp từ giữa, khiến kem bị đẩy ra khỏi nắp.

Minh gần như nghe thấy tiếng rắc từ bộ dây thần kinh của mình.

Đúng lúc đó, Hạ Vy bước ra từ phòng ngủ, vừa ngáp vừa dụi mắt. Cô mặc một chiếc quần short và áo phông cũ, trông thoải mái một cách kinh khủng.

"Chào buổi sáng, chủ nhà khó tính," cô lầm bầm, giọng còn ngái ngủ.

Minh đưa tay chỉ thẳng vào tuýp kem đánh răng. "Hạ Vy, Quy tắc số Sáu: Kem đánh răng phải được bóp từ dưới lên. Cậu có biết hành động bóp từ giữa là một sự báng bổ đối với trật tự vật chất không?"

Vy mở to mắt nhìn tuýp kem, rồi nhìn Minh, rồi lại nhìn tuýp kem. "Ôi trời, Minh. Cậu thật sự nghiêm túc về chuyện này à?"

"Hoàn toàn nghiêm túc," anh nhấn mạnh từng từ. "Và chiếc khăn tắm. Nó không được phép treo ở tay nắm cửa. Nó làm hỏng độ ẩm và khiến vi khuẩn phát triển. Móc treo nằm ở phía sau cánh cửa."

Vy cười khúc khích, một tiếng cười nhỏ trong cổ họng, nhưng nó lại khiến sự khó chịu của Minh tăng lên gấp bội. "Minh ơi, cậu như thể đang sống trong một bảo tàng vậy. Thư giãn đi! Đây là nhà, không phải phòng thí nghiệm vô trùng."

"Nó là nhà của tớ, và tớ thích nó vô trùng," anh đáp lại gay gắt. "Cậu đang ở nhờ, Hạ Vy. Điều tối thiểu cậu cần làm là tôn trọng không gian và quy tắc của tớ."

Nhận thấy sự nghiêm túc thực sự trong mắt Minh, nụ cười trên môi Vy tắt dần. "Được rồi, tớ xin lỗi. Tớ hứa sẽ làm quen với 'nội quy' này nhanh nhất có thể." Cô bước vào phòng tắm, dọn dẹp các món đồ cá nhân một cách qua loa, nhưng vẫn không quên bóp thêm một chút kem đánh răng từ giữa tuýp trước khi cất đi. Hành động đó như một sự thách thức ngầm, khiến Minh lắc đầu bất lực.

Buổi chiều, sau khi Minh trở về từ công ty, không khí lại tiếp tục căng thẳng.

Anh mở tủ lạnh để lấy nước, và anh thấy chai nước ép rau củ hữu cơ của mình đã bị vơi đi một nửa. Bên cạnh đó, một hộp sữa chua dâu tây đã được mở nắp, nhưng lại không có nhãn ghi tên người sở hữu.

"Hạ Vy! Quy tắc số Hai: Không được sử dụng đồ ăn hoặc thức uống của tớ mà không hỏi trước. Và Quy tắc số Tám: Phải ghi nhãn rõ ràng cho bất cứ thứ gì đã mở nắp," Minh gọi lớn từ phòng bếp.

Vy đang ngồi trên sofa (cẩn thận đặt một chiếc gối ôm bên dưới), ngẩng đầu lên, tay cầm điện thoại. "À, tớ đói quá nên lỡ uống một chút nước ép của cậu. Tớ sẽ mua lại chai mới, hứa đấy! Còn hộp sữa chua kia là của tớ. Tớ xin lỗi, tớ quên ghi nhãn."

"Vấn đề không chỉ là mua lại!" Minh bước ra, khoanh tay. "Đó là sự tôn trọng thói quen của người khác. Tớ lên kế hoạch khẩu phần ăn cho cả tuần. Sự thiếu hụt này làm hỏng kế hoạch của tớ."

Vy đặt điện thoại xuống, bĩu môi. "Nghe này, Minh. Tớ hiểu cậu là một người có kế hoạch hoàn hảo. Nhưng cậu có đang hơi... phóng đại không? Nước ép rau củ. Nó chỉ là nước ép rau củ thôi mà!"

"Không, nó không chỉ là nước ép rau củ!" Minh phản bác. "Nó là sự kỷ luật. Nó là ranh giới cá nhân. Tớ là người sống có trật tự, còn cậu thì sống tùy hứng. Chúng ta là hai thế giới đối lập. Nếu cậu không thể thích nghi, có lẽ cậu không nên ở đây."

Câu nói của Minh nghe có vẻ lạnh lùng hơn anh dự định. Nét mặt tươi tắn của Vy lập tức vụt tắt. Cô nhìn anh một lúc, đôi mắt không còn sự tinh nghịch nữa.

"Tớ hiểu rồi. Tớ sẽ dọn ra ngoài ngay khi tìm được chỗ khác," cô nói, giọng cô nhỏ và hơi nghẹn. Cô đứng dậy, bước vào phòng, cánh cửa khép lại nhẹ nhàng nhưng lại tạo ra một tiếng động lớn trong lòng Minh.

Anh nhìn chiếc sofa da trắng. Chiếc gối ôm mà cô đặt bên dưới để tuân thủ quy tắc nằm ngay ngắn. Anh nhìn tủ lạnh, hộp sữa chua dâu tây cô đã cố gắng ghi vội một chữ 'V' nhỏ lên nắp.

Minh nhận ra, cô đã cố gắng. Cô đã cố gắng thích nghi với một người cầu toàn đến mức cực đoan như anh. Anh đã bị sự khó chịu nhất thời che mờ đi nỗ lực của cô.

Buổi tối, không khí trong nhà nặng nề. Hai người ngồi ở hai đầu sofa, mỗi người một góc, không nói với nhau lời nào.

Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại của Minh vang lên. Đó là cuộc gọi video từ mẹ anh.

"Con trai, mẹ muốn nhìn thấy nơi con ở một chút. Bận rộn quá mẹ chưa có dịp ghé qua."

Minh hốt hoảng. Mẹ anh là người vô cùng khó tính và sẽ chất vấn anh về bất cứ thứ gì lạ lẫm trong căn hộ. Anh nhìn sang Hạ Vy, người đang cúi gằm mặt giả vờ đọc sách.

"Mẹ ơi, con đang rất bận. Có gì con gọi lại..."

"Không sao, mẹ chỉ xem một chút thôi."

Minh không còn lựa chọn. Anh phải chấp nhận cuộc gọi. Khi anh đưa camera lia qua phòng khách, Hạ Vy hoảng hốt nhận ra tình huống.

Và rồi, cô làm một hành động dứt khoát. Cô bước đến bên cạnh Minh, nở nụ cười rạng rỡ nhất, đưa tay khoác vào tay anh một cách tự nhiên.

"Chào mẹ! Con là Vy, bạn gái của Minh ạ!"

Màn hình điện thoại của Minh chao đảo. Anh trố mắt nhìn cô. Hạ Vy ghé sát vào anh, thì thầm: “Tình huống khẩn cấp! Tớ không muốn mẹ cậu hỏi tớ là ai.”

Minh nhìn thấy nụ cười kinh ngạc và hài lòng của mẹ anh qua màn hình. "Ôi, con bé này xinh quá! Triệu Minh, sao con không nói với mẹ chuyện này? Hai đứa đang làm gì đấy?"

"Bọn con... đang xem phim ạ," Vy nói, không một chút ngượng nghịu, tay cô vô tình siết nhẹ cánh tay Minh, tạo ra một sự gần gũi ngoài ý muốn. "Anh ấy vừa bị con bắt uống nước ép rau củ vì lỡ ăn đêm đấy ạ."

Minh đứng yên như pho tượng. Anh cảm nhận được hơi ấm và mùi hương nhè nhẹ từ tóc cô. Sự giả vờ này không chỉ cứu anh khỏi một cuộc thẩm vấn của mẹ, mà còn khiến ranh giới khoảng cách giữa họ tan chảy.

Sau khi cúp máy, Minh quay sang Vy, anh không biết nên giận cô vì sự bạo dạn hay nên cảm ơn cô vì sự ứng biến.

"Hạ Vy," anh thở dài. "Cậu vừa làm gì vậy?"

"Giải quyết khủng hoảng," cô mỉm cười. "Và Quy tắc số Mười: Khi có người lạ, chúng ta là một đội. Yên tâm, tớ sẽ không nói dối mẹ cậu lần nữa đâu."

Minh nhìn vào khuôn mặt cô, nơi mà sự mệt mỏi ban chiều đã biến mất, thay vào đó là sự tinh nghịch thường thấy. Anh nhận ra, sự lộn xộn của cô không phải là sự thiếu tôn trọng, mà là một phản ứng tự nhiên trước sự nghiêm khắc quá mức của anh.

Anh cúi xuống nhặt chiếc tuýp kem đánh răng đã bị bóp từ giữa mà cô vừa dùng, cất nó vào hộp của mình, nhưng lần này, anh không còn thấy khó chịu nữa. Thay vào đó, anh cảm thấy một chút ấm áp, một sự xáo trộn dễ chịu trong sự yên bình tuyệt đối của mình.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×