Sự im lặng sau lời thú nhận của Hạ Vy nặng nề đến nghẹt thở. Triệu Minh không hề giận dữ như Vy lo sợ, nhưng sự lạnh lùng của anh còn đáng sợ hơn. Gương mặt anh trắng bệch, đôi mắt vốn dĩ đã có vẻ xa cách nay lại càng trở nên vô cảm, như thể anh đang nhìn xuyên qua cô.
Anh không nhặt chiếc áo thun lên. Anh chỉ nhìn chằm chằm vào khoảng không gian giữa hai người.
"Cậu biết tớ không thích bị xáo trộn," Minh nói, giọng anh đều đều, không chút cảm xúc. "Và cậu đã mang đến đây một sự xáo trộn lớn nhất."
"Minh, tớ không cố ý. Tớ đã định nói với cậu, nhưng tớ sợ..." Vy cố gắng giải thích, nhưng anh ngắt lời.
"Sợ gì? Sợ tớ sẽ nghi ngờ? Hay sợ sự thật sẽ làm hỏng cuộc sống được sắp xếp hoàn hảo của tớ? Cậu biết đấy, tớ đã cố gắng rất nhiều để chôn vùi chuyện về Quân. Cậu là người cuối cùng tớ muốn thấy ở đây, Vy."
Những lời nói đó như những mũi kim châm vào tim Vy. Cô hiểu. Sự xuất hiện của cô đã buộc anh phải đối diện với nỗi đau mất mát mà anh đã cố gắng đóng gói lại cẩn thận.
"Tớ xin lỗi," cô thì thầm, nước mắt lại rơi. "Tớ đã không nghĩ xa đến thế. Tớ chỉ nghĩ... cậu là người duy nhất tớ có thể tin tưởng vào lúc này."
Minh thở dài, nhắm mắt lại. "Cứ ở đây. Cho đến khi cậu tìm được chỗ khác. Nhưng đừng nhắc đến chuyện này nữa. Đừng nhắc đến Quân. Và giữ khoảng cách."
Anh đứng dậy, bước vào phòng mình và đóng cửa lại, không cần biết Hạ Vy cảm thấy thế nào. Anh cần không gian để xử lý cơn sóng cảm xúc đang bùng lên bên trong. Anh đã tưởng anh đã quên được nỗi đau mất em trai, nhưng Hạ Vy mang theo không chỉ ký ức, mà còn cả một phần của Quân—một phần mà anh chưa bao giờ biết đến.
Vài ngày sau, không khí trong nhà trở nên căng thẳng đến mức khó thở. Hai người tránh mặt nhau một cách tối đa. Họ chỉ giao tiếp bằng những lời nói ngắn gọn và cần thiết.
Hạ Vy cảm thấy mình thực sự là một kẻ xâm nhập. Cô quyết định dọn dẹp phòng ngủ cô đang ở, cố gắng làm cho mọi thứ ngăn nắp nhất có thể trước khi cô có thể rời đi.
Đó là căn phòng cũ của Quân, nhưng Minh đã dọn dẹp nó rất sạch sẽ, đến mức gần như không còn dấu vết nào của cậu em trai tinh nghịch. Vy cảm thấy buồn, vì cô biết Minh đã cố gắng xóa bỏ mọi thứ.
Khi cô đang lau bụi dưới gầm bàn học cũ (mà Minh đã để lại trong phòng), ngón tay cô chạm vào một vật kim loại nhỏ, lạnh ngắt. Cô kéo nó ra.
Đó là một chiếc chìa khóa.
Nó không phải là chìa khóa cửa thông thường. Đó là một chiếc chìa khóa nhỏ, cũ kỹ, phần đầu chìa có khắc hình một ngôi sao năm cánh mờ. Chiếc chìa khóa này đã bị lãng quên, kẹt sâu trong một khe hở nhỏ của bàn.
Vy nhìn chằm chằm vào chiếc chìa khóa. Một mảnh ký ức vụt qua: Quân đã từng khoe với cô rằng cậu có một chiếc hộp bí mật chứa những thứ quý giá nhất, và chiếc chìa khóa đó có hình ngôi sao.
Vy cảm thấy tim mình đập mạnh. Đây là một vật kỷ niệm. Một thứ mà Minh, trong sự cầu toàn của mình, đã không tìm thấy.
Cô siết chặt chiếc chìa khóa trong tay. Cô biết Minh muốn quên đi Quân. Nhưng cô không thể. Cô cảm thấy đây là một thông điệp từ quá khứ, là một bằng chứng về sự hiện diện của Quân.
Cô bước ra khỏi phòng, đi đến phòng khách. Minh đang ngồi trên sofa, đọc sách. Anh vẫn giữ khoảng cách an toàn, gần như hoàn hảo.
"Minh," cô nói, giọng cô hơi run rẩy.
Minh không ngẩng đầu lên. "Có chuyện gì vậy?"
Vy bước đến, đặt chiếc chìa khóa lên cuốn sách anh đang đọc.
Minh cau mày, ngẩng đầu lên nhìn. Anh nhìn chiếc chìa khóa, rồi nhìn hình khắc ngôi sao, và sự lạnh lùng trên gương mặt anh biến mất, thay vào đó là sự kinh ngạc sâu sắc và đau đớn.
"Cái này..." Giọng anh nghẹn lại. Anh nhớ ra chiếc chìa khóa này. Nó là chìa khóa hộp kỷ niệm của Quân.
"Tớ tìm thấy nó dưới gầm bàn học," Vy nói khẽ. "Tớ nghĩ... có lẽ cậu cần nó."
Minh cầm chiếc chìa khóa lên. Bàn tay anh run nhẹ. Sự thật là, anh đã tìm chiếc chìa khóa này sau khi Quân mất. Anh muốn biết Quân đã cất giữ những gì. Nhưng anh đã không tìm thấy nó. Anh nghĩ nó đã mất, hoặc Quân đã vứt nó đi.
Và giờ đây, nó lại xuất hiện, được tìm thấy bởi chính cô gái mà anh đang cố gắng giữ khoảng cách.
"Cậu... có mở nó ra chưa?" Minh hỏi.
"Chưa," Vy trả lời, cô biết đó là câu hỏi quan trọng nhất. "Tớ không biết cái hộp đó ở đâu. Nhưng nó là của Quân. Và tớ nghĩ... cậu nên là người mở nó ra."
Minh nhìn chiếc chìa khóa, rồi nhìn Vy. Cô không hề cố gắng lợi dụng tình huống này, cô không hỏi về cái hộp, cô chỉ đơn giản là trao lại một phần quá khứ cho anh.
Sự lạnh lùng của anh tan chảy, thay vào đó là một sự xúc động mạnh mẽ.
"Cảm ơn cậu," anh nói, giọng anh khàn đặc. Đó là từ ngữ đầu tiên anh nói với cô bằng cảm xúc thật sự sau lời thú nhận.
Khoảnh khắc đó, sự cấm kỵ lại trở nên phức tạp hơn. Hạ Vy không chỉ là người yêu cũ của em trai anh; cô còn là người giữ chìa khóa, người kết nối anh với những bí mật và ký ức mà anh đã cố gắng phong tỏa. Tình cảm lãng mạn đã bị cấm đoán, nhưng mối liên kết giữa họ lại càng trở nên sâu sắc và không thể chối từ.
Minh cảm thấy rằng sự hiện diện của Vy trong căn nhà này không phải là sự phá hủy, mà là một sự bắt buộc phải đối diện với sự thật và nỗi đau.
Chiếc chìa khóa nhỏ, cũ kỹ, giờ đây là một gánh nặng lớn, mở ra cánh cửa dẫn đến quá khứ của cả ba người.