Sau đêm Hạ Vy ngủ trên sofa, Triệu Minh chính thức đặt cô vào diện "Trường hợp đặc biệt cần được giám sát và bảo vệ". Anh không còn quá gay gắt về các quy tắc vặt vãnh. Anh để cô tự do sử dụng chiếc máy pha cà phê mà không cần phải lo lắng về việc cô bóp tuýp kem đánh răng từ giữa nữa. Sự ngăn nắp của căn hộ đã giảm đi một chút, nhưng đổi lại, không khí sống trở nên ấm áp hơn.
Mặc dù vậy, Minh nhận thấy Hạ Vy lại trở nên cảnh giác hơn. Sau khi hé lộ sự yếu đuối của mình, cô lại dựng lên một bức tường vô hình. Cô cố gắng duy trì một khoảng cách vật lý rõ ràng. Khi cả hai cùng ăn bữa tối do Minh nấu (giờ đây đã là thói quen), cô luôn ngồi ở đầu kia của bàn ăn. Khi xem TV, cô ngồi cách xa anh ít nhất một mét tám trên chiếc sofa dài.
Sáng thứ Bảy, Minh đang tưới cây cảnh (một công việc cần sự tỉ mỉ), Vy bước ra với chiếc laptop. Cô đến bàn trà, đặt chiếc laptop, rồi nhanh chóng kéo ghế ra xa một chút trước khi ngồi xuống.
"Cậu đang làm gì vậy, Vy?" Minh hỏi.
"À, tớ đang tìm việc mới. Tớ muốn bắt đầu lại càng sớm càng tốt," cô nói, không ngẩng đầu lên.
"Tớ thấy cậu đang cố gắng đẩy ghế ra xa tớ," Minh nói thẳng thắn.
Vy dừng lại. Cô ngẩng đầu lên, cười gượng gạo. "Không có mà! Tớ chỉ... muốn có đủ ánh sáng thôi. Ánh nắng buổi sáng rất quan trọng cho... việc tìm việc."
Minh biết cô đang nói dối. Cô không chỉ giữ khoảng cách vật lý mà còn cả cảm xúc. Anh càng cố gắng quan tâm, cô lại càng lùi lại.
"Tối qua tớ thấy cậu lục lọi trong hộp sách cũ của tớ," Minh đổi chủ đề, quan sát phản ứng của cô.
Mặt Vy thoáng biến sắc, chỉ một giây, rồi cô trấn tĩnh lại. "À, tớ chỉ tìm một cuốn tiểu thuyết để đọc thôi. Tớ thấy một cuốn sách ảnh cũ về du lịch Ý, trông đẹp lắm. Tớ đã trả lại vị trí cũ rồi."
"Không, cậu đã không," Minh đáp. "Cậu đã đặt nó hơi lệch 2 mm so với vị trí ban đầu."
Vy lắc đầu, phì cười. "Cậu điên thật rồi, Minh. Làm sao cậu có thể nhớ được chuyện đó?"
"Đó là bản năng," anh nói, nhưng trong lòng anh biết đó không chỉ là bản năng cầu toàn. Anh đang cố gắng tìm ra một kẽ hở, một manh mối nào đó về lý do thực sự khiến cô luôn cảm thấy sợ hãi khi gần gũi. Anh nghi ngờ rằng sự sợ hãi này không chỉ đến từ việc cô bị mất chỗ ở.
Anh nhớ lại đêm cô khóc. Nỗi sợ của cô là sự sợ bị bỏ rơi. Và nó có vẻ quá lớn so với một vấn đề tài chính đơn giản.
Chiều hôm đó, Minh đang xếp quần áo khô trong phòng giặt. Anh thấy một chiếc áo thun cũ của Vy bị bỏ lại trong máy giặt. Anh nhặt nó lên, định xếp lại vào giỏ đồ dơ của cô.
Đó là một chiếc áo thun đơn giản, màu xanh denim, nhưng trên đó có một hình vẽ graffiti bằng sơn đen. Minh nhận ra nét vẽ đó ngay lập tức. Đó là một hình vẽ mà chỉ có một người trong cuộc sống của anh sở hữu.
Tim anh thắt lại. Đó là hình vẽ mà em trai anh, Triệu Quân, thường vẽ trên vở nháp của mình. Một hình đầu lâu cách điệu với hai gọng kính tròn.
Bàn tay Minh siết chặt chiếc áo. Hình vẽ này không thể là sự trùng hợp. Anh đã thấy nó vô số lần trong phòng của Quân.
Minh bước ra khỏi phòng giặt, tay cầm chiếc áo. Hạ Vy đang ngồi trên sofa, xem một chương trình tạp kỹ.
"Vy," Minh nói, giọng anh trầm và lạnh lùng. "Cái này là gì?"
Vy quay lại, thấy chiếc áo. Gương mặt cô trắng bệch ngay lập tức. Ánh mắt cô nhìn chiếc áo thun đầy sự hốt hoảng và đau đớn.
"Đó là... áo của tớ," cô lắp bắp.
"Tớ biết," Minh nói. "Nhưng hình vẽ này... là của Quân. Em trai tớ."
Sự im lặng bao trùm. Không khí trong căn phòng bỗng đặc quánh lại. Hạ Vy không còn cười hay cố gắng nói dối nữa. Cô cúi gằm mặt, đôi vai run rẩy.
"Vy, mối quan hệ giữa cậu và Quân là gì?" Minh hỏi, giọng anh không chứa đựng sự giận dữ, chỉ có sự mệt mỏi và một khao khát muốn biết sự thật.
Sau một lúc lâu, Hạ Vy ngẩng đầu lên. Nước mắt đã chảy dài.
"Cậu ấy... là người yêu cũ của tớ," cô thú nhận. "Chúng tớ đã chia tay trước khi cậu ấy... mất. Đó là lý do tớ luôn cố gắng giữ khoảng cách. Tớ sợ... tớ sợ nếu cậu biết, cậu sẽ nghĩ tớ đang lợi dụng cậu hoặc tớ là nguyên nhân của mọi chuyện."
Hóa ra, khoảng cách một mét tám mà cô cố gắng duy trì không phải là để bảo vệ riêng tư của cô, mà là để bảo vệ bí mật và cảm xúc của Minh.
Minh cảm thấy một cú sốc chạy dọc sống lưng. Tất cả sự lộn xộn, sự vô tư giả tạo, sự sợ hãi, và cả những lúc cô khóc thầm... tất cả đều xoay quanh một người đã khuất, người em trai mà anh đã cố gắng quên đi để giữ lấy sự yên bình của riêng mình.
Chiếc áo thun rơi khỏi tay Minh, nằm giữa hai người trên sàn nhà, ngay vị trí của khoảng cách một mét tám vô hình mà Vy cố gắng tạo ra.
Rào cản đã sụp đổ. Nhưng điều đó không mang lại sự giải thoát, mà chỉ là sự khởi đầu cho một cơn bão cảm xúc lớn hơn nhiều.