Thành phố A về đêm rực rỡ trong ánh đèn neon, nhưng không nơi nào lấp lánh bằng sảnh tiệc của khách sạn Horizon năm sao. Đây là nơi hội tụ của giới tinh hoa, nơi những bộ suit đắt tiền và váy dạ hội lộng lẫy hòa mình vào tiếng nhạc jazz du dương. Dịch Thần, trong bộ vest đen cắt may tinh xảo, đứng giữa trung tâm của sự chú ý. Anh khẽ nhấp ly champagne, mỉm cười đáp lại những lời chào hỏi và ánh mắt ngưỡng mộ từ các cô gái vây quanh. Vẻ ngoài điển trai, nụ cười ấm áp cùng khí chất hòa đồng của anh khiến anh trở thành nam châm thu hút mọi ánh nhìn.
"Lại câu lạc bộ 'Những người hâm mộ Dịch tổng' à?" Một giọng nói trầm ấm vang lên bên tai anh.
Cố Tử Diễn, bạn thân từ thuở nhỏ của Dịch Thần, cũng là tổng tài của một tập đoàn công nghệ lớn, tiến lại gần. Anh ta khoác tay lên vai Dịch Thần, nở nụ cười đầy ẩn ý. Tử Diễn khác Dịch Thần một chút – anh ta trầm tĩnh và ít nói hơn, nhưng vẻ ngoài lạnh lùng của Tử Diễn lại có sức hút riêng, đặc biệt là với phái nữ yêu thích sự bí ẩn.
Dịch Thần bật cười nhẹ: "Cậu cũng đâu khác gì. Vừa nãy tôi thấy thư ký của một giám đốc tài chính cứ nhìn cậu chằm chằm đấy."
"Nhưng không vây kín như cậu." Tử Diễn nhún vai, nhấp một ngụm rượu vang đỏ. "Đúng là số đào hoa có khác."
Dịch Thần nhướng mày: "Chẳng phải đó là phong thái xã giao cơ bản của một CEO sao? Cậu cũng nên học hỏi đi chứ, cứ lạnh lùng như tượng đài thế này, các cô gái sẽ sợ mất."
"Tôi thích sự yên tĩnh." Tử Diễn liếc nhìn đám đông ồn ào. "Mà cậu có vẻ cũng đang muốn thoát khỏi 'vòng vây' này rồi thì phải?"
"Sắc sảo thật." Dịch Thần thở phào. "Đúng là có chút ngột ngạt. Lại một buổi tiệc mà tôi chỉ muốn về nhà đánh một giấc."
"Hôm nay có vụ hợp đồng gì lớn sao?" Tử Diễn hỏi.
"Không có gì đặc biệt, chỉ là giữ mối quan hệ với vài đối tác thôi." Dịch Thần lắc đầu. "À, cậu có định ở lại lâu không? Tôi đang định ra ngoài hít thở chút không khí."
"Tôi cũng vậy. Cần một nơi yên tĩnh hơn để suy nghĩ về dự án mới."
Hai người bạn thân cùng nhau rời khỏi sảnh tiệc náo nhiệt, bước vào hành lang vắng vẻ dẫn ra cửa sau của khách sạn. Không khí đêm Thượng Hải se lạnh phả vào mặt, mang theo sự tĩnh lặng hiếm hoi sau những giờ đồng hồ căng thẳng.
Khi họ đang đi dọc theo con hẻm nhỏ phía sau khách sạn để tìm một nơi yên tĩnh, một tiếng động bất thường vang đến tai Dịch Thần. Tiếng la hét xen lẫn những lời quát tháo thô tục khiến anh khựng lại.
"Có chuyện gì vậy?" Tử Diễn nhíu mày.
Dịch Thần không nói gì, ánh mắt anh sắc bén quét qua con hẻm tối tăm. "Có vẻ có chuyện không hay. Cậu cứ đi trước đi, tôi qua xem sao."
"Để tôi đi cùng." Tử Diễn nói ngay, bản năng cảnh giác của một doanh nhân đã quen với mọi biến cố trỗi dậy.
Dịch Thần gật đầu. Dưới ánh đèn đường le lói, họ thấy ba gã đàn ông vạm vỡ đang vây quanh hai bóng người nhỏ nhắn. Một cô gái đã ngã gục dưới đất, run rẩy ôm chặt túi xách. Người còn lại, dù thân hình nhỏ bé, lại đang đứng thẳng lưng, đối mặt với đám côn đồ. Mái tóc dài xoăn nhẹ xõa xuống vai, che khuất một phần khuôn mặt, nhưng ánh mắt sắc lạnh và kiên quyết của cô đã đập vào mắt Dịch Thần.
"Tránh ra!" Giọng cô gái vang lên, không quá to nhưng đầy uy lực, khiến đám côn đồ bất ngờ khựng lại. "Các người không được đụng vào cô ấy!"
Dịch Thần và Tử Diễn nấp vào bóng tối của một gốc cây cổ thụ lớn, quan sát. Dịch Thần ra hiệu cho Tử Diễn không nên vội vã. Anh muốn xem cô gái này sẽ xử lý thế nào. Tử Diễn chỉ khẽ gật đầu, khuôn mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng ánh mắt cũng hiện rõ sự tò mò.
Gã côn đồ đứng đầu, với hình xăm rồng xanh lè trên cánh tay, cười khẩy: "Ôi dào, con bé ranh con này muốn làm anh hùng sao? Mày ngon thì nhào vô đây!" Hắn ta bước thêm một bước, định giơ tay lên dọa.
Nhưng trước khi bàn tay thô lỗ kia chạm vào cô gái, cô đã nhanh nhẹn lách người, tránh thoát. Không chỉ vậy, cô còn bất ngờ tung một cú đá gọn ghẽ vào chân gã, không mạnh nhưng đủ để gã lảo đảo.
"Oái!" Gã đàn ông kêu lên một tiếng đau điếng, mặt nhăn nhó.
Hai tên còn lại lập tức xông lên, định kẹp chặt cô gái. Nhưng cô không hề hoảng sợ, ngược lại còn xoay người một cách linh hoạt, né tránh cú đánh đầu tiên. Cô dường như không phải là một cao thủ võ thuật, nhưng những phản ứng nhanh nhẹn và khả năng phán đoán tình huống của cô lại khiến Dịch Thần và Tử Diễn bất ngờ. Cô không đánh trả trực diện, mà chỉ tập trung vào việc phòng thủ, tìm cách gây khó dễ cho đối phương.
"Tên ngốc này, chúng mày không nghe lời sao?" Cô gái nói, giọng vẫn điềm tĩnh lạ thường, dù rõ ràng đang trong thế bất lợi. Cô lại tìm cách đá vào căng chân của một tên khác, khiến hắn loạng choạng. "Bỏ cuộc đi, hôm nay các người không có cửa đâu!"
Dịch Thần gần như bật cười. Sự tự tin ngông nghênh của cô gái này trong tình huống hiểm nghèo thật sự độc đáo. Anh thấy rõ vẻ mặt ngạc nhiên và khó chịu của đám côn đồ khi bị một cô gái nhỏ bé chơi đùa. Bọn chúng đã bắt đầu mất kiên nhẫn.
Tên cầm đầu sau khi lấy lại thăng bằng, khuôn mặt đã đỏ gay vì tức giận. "Mày được lắm! Hôm nay tao phải dạy cho mày một bài học!" Hắn ta xông lên với vẻ hung hăng hơn, không còn giữ lại chút kiên nhẫn nào.
Lần này, cô gái không kịp né hoàn toàn, cú đánh sượt qua vai cô khiến cô mất thăng bằng, lảo đảo lùi về phía tường. Cô bé bị ngã dưới đất sợ hãi kêu lên một tiếng. Đúng lúc đó, Dịch Thần quyết định đã đến lúc can thiệp. Anh bước ra khỏi bóng tối, Tử Diễn cũng bước theo ngay sau.
"Chào các anh bạn," Giọng Dịch Thần trầm ấm nhưng đầy uy quyền vang lên, cắt ngang sự hỗn loạn. "Có vẻ như các anh đang có một buổi tối không mấy vui vẻ nhỉ?"
Ba tên côn đồ giật mình quay lại. Khuôn mặt điển trai, bộ suit đắt tiền và khí chất lạnh lùng toát ra từ Dịch Thần cùng vẻ trầm ổn của Tử Diễn khiến bọn chúng thoáng rụt rè. Chúng không ngờ lại có người xuất hiện vào giờ này, ở con hẻm vắng vẻ này.
Gã cầm đầu cau mày: "Thằng nào đấy? Lo chuyện bao đồng à?"
Dịch Thần nở nụ cười nhẹ, nhưng ánh mắt lại sắc bén như dao. "Không phải lo chuyện bao đồng. Chỉ là tôi không thích nhìn thấy phụ nữ bị bắt nạt thôi. Đặc biệt là những người phụ nữ dũng cảm như cô gái này." Anh liếc nhìn Hạ Mộc một cái, cô bé đang nhìn anh với ánh mắt ngạc nhiên pha lẫn cảnh giác. "Thế nào, các anh muốn tiếp tục hay muốn nhận một bài học từ chúng tôi?"
Nghe thấy lời Dịch Thần, ba tên côn đồ nhìn nhau. Rõ ràng chúng đã nhìn thấy khí chất khác biệt từ hai người đàn ông này. Khuôn mặt gã cầm đầu biến sắc, hắn ta đánh giá lại tình hình. Một mình đối phó với một người đàn ông lạ mặt trông có vẻ không dễ chơi, lại còn thêm cô gái nhỏ nhắn kia tuy yếu nhưng lại khéo léo. Hơn nữa, còn thêm một người đàn ông khác nữa đứng cạnh.
Cuối cùng, gã tặc lưỡi. "Hừ! Hôm nay coi như mày may mắn! Lần sau đừng để bọn tao gặp lại!"
Nói rồi, ba tên côn đồ lủi nhanh vào bóng tối, biến mất tăm.
Dịch Thần mỉm cười hài lòng nhìn bóng lưng chúng khuất dần. Anh quay lại nhìn hai cô gái. Cô bé bị ngã dưới đất đã được người bạn của mình giúp đỡ đứng dậy, vẻ mặt vẫn còn sợ hãi. Còn cô gái dũng cảm kia, người đã thu hút sự chú ý của Dịch Thần, đang phủi phủi quần áo.
"Cô không sao chứ?" Dịch Thần hỏi, giọng anh dịu dàng hơn hẳn so với lúc đối phó với bọn côn đồ.
Cô gái ngẩng đầu lên. Dưới ánh đèn nhập nhoạng, Dịch Thần cuối cùng cũng nhìn rõ khuôn mặt cô. Một khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, đôi mắt to tròn, đen láy, hàng mi cong vút. Vẻ ngoài thanh tú, đôi môi nhỏ nhắn, trông cô rất ngoan hiền và đáng yêu. Nhưng chính đôi mắt ấy, vẫn còn vương lại chút bướng bỉnh và kiên định từ lúc nãy, lại khiến Dịch Thần cảm thấy vô cùng thú vị.
"Tôi không sao. Cảm ơn anh đã giúp." Cô bé nói, giọng điệu khách sáo và có chút xa cách. "Còn bạn tôi thì hơi sợ một chút."
"Không có gì." Dịch Thần xua tay. "Các cô không cần khách sáo. Dù sao thì chúng tôi cũng chỉ xuất hiện đúng lúc các cô sắp xử lý xong thôi." Anh nói đùa, muốn phá vỡ không khí căng thẳng.
Cô gái khẽ nhếch môi, một nụ cười mờ nhạt thoáng qua rồi vụt tắt. "Anh quá lời rồi." Cô quay sang bạn mình: "Tiểu Lộ, cậu có bị thương không?"
Tiểu Lộ lắc đầu: "Không sao, chỉ hơi sợ thôi. May mà có Hạ Mộc và hai anh."
Dịch Thần cảm thấy ấn tượng sâu sắc với cô gái này. Cô nhỏ nhắn, nhưng lại toát ra một khí chất mạnh mẽ và kiên cường. Anh chưa từng gặp ai như vậy. Mấy cô gái anh từng quen đều yếu đuối và thích được che chở, còn cô gái này thì hoàn toàn khác. Anh chợt cảm thấy có một sự tò mò mãnh liệt đối với cô. Tử Diễn đứng cạnh cũng nhìn Hạ Mộc với ánh mắt đánh giá, dường như cũng có cùng suy nghĩ.
"Nhưng mà," Dịch Thần mở lời, muốn kéo dài cuộc trò chuyện. "Một cô gái như cô sao lại tự mình đối mặt với mấy tên đó? Rất nguy hiểm."
Hạ Mộc nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt đen láy không chút sợ hãi. "Có những chuyện không thể nhắm mắt làm ngơ được, đúng không? Dù sao tôi cũng không sao." Cô ngừng một chút, rồi bổ sung: "Hai anh cũng vậy, không phải sao? Có vẻ hai anh cũng vừa từ một buổi tiệc sang trọng nào đó." Cô lướt mắt qua bộ suit đắt tiền của hai người.
Dịch Thần bất giác bật cười. Đúng là một cô gái thẳng thắn và tinh ý. "Cô nói đúng. Chúng tôi vừa từ một buổi tiệc về." Anh không muốn nói rõ thân phận của mình, chỉ đơn giản là không muốn quá trịnh trọng trong tình huống này. "Rất vui được gặp các cô. Tôi đi trước đây. Các cô nhớ cẩn thận nhé."
"Cảm ơn hai anh." Hạ Mộc và Tiểu Lộ đồng thanh nói.
Dịch Thần và Tử Diễn quay người bước đi. Dù đã rời đi, nhưng trong lòng Dịch Thần vẫn không ngừng suy nghĩ về cô gái tên Hạ Mộc kia. Dáng vẻ nhỏ nhắn nhưng ý chí kiên cường, ánh mắt bướng bỉnh nhưng lại thanh tú dịu dàng. Cô bé này thật sự rất đặc biệt. Anh tự hỏi, liệu anh có cơ hội gặp lại cô không?
Anh không hề biết rằng, "cơ hội" đó sẽ đến sớm hơn anh nghĩ, và trong một hoàn cảnh mà anh không thể ngờ tới.