Sáng thứ Hai, ánh nắng dịu nhẹ len lỏi qua ô cửa sổ lớn của giảng đường Đại học Truyền thông Phượng Hoàng ở thành phố A. Hạ Mộc ngồi ở hàng ghế thứ ba, cuốn tập mở sẵn nhưng ánh mắt lại lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những hàng cây xanh rì đung đưa trong gió. Khác với vẻ ngoài dũng cảm đêm hôm trước, lúc này cô trông rất đỗi bình thường với cặp kính gọng tròn và mái tóc buộc gọn gàng.
Nghe đến tên Hạ Mộc, không ít người ở giới truyền thông thành phố A sẽ nghĩ ngay đến con gái rượu của Giám đốc đài truyền hình B – một nhân vật có tiếng nói và tầm ảnh hưởng trong ngành. Nhưng đó không phải là Hạ Mộc mà mọi người thấy ở giảng đường này. Từ khi bước chân vào đại học, cô đã quyết định giấu đi thân phận "thiên kim" của mình. Cô muốn được đối xử như bất kỳ sinh viên bình thường nào, muốn có những mối quan hệ dựa trên sự chân thành chứ không phải vì địa vị của gia đình. Chính vì vậy, cô chọn cuộc sống giản dị, hòa mình vào bạn bè, và ít khi nhắc đến gia đình mình. Cô thậm chí còn đi làm thêm bán thời gian ở một quán cà phê nhỏ để tự kiếm tiền trang trải những khoản chi tiêu vặt vãnh.
Tiếng giảng viên cất cao, đánh thức Hạ Mộc khỏi dòng suy nghĩ.
"Các em thân mến, như các em đã biết, học kỳ này chúng ta sẽ bắt đầu kỳ thực tập bắt buộc. Đây là cơ hội vàng để các em áp dụng kiến thức đã học vào thực tế và tích lũy kinh nghiệm quý báu. Năm nay, khoa chúng ta đã đạt được thỏa thuận hợp tác với một số tập đoàn truyền thông hàng đầu, trong đó có cả Tập đoàn Truyền thông Dịch Thị!"
Vừa nghe đến tên "Dịch Thị", cả giảng đường bỗng xôn xao hẳn lên. Dịch Thị là một trong những tập đoàn truyền thông lớn mạnh nhất khu vực, với sự phát triển vượt bậc trong những năm gần đây. Đây là ước mơ của rất nhiều sinh viên ngành truyền thông.
"Tất cả các công ty đối tác đều tổ chức kỳ thi tuyển nghiêm ngặt để chọn ra những thực tập sinh ưu tú nhất," giảng viên tiếp tục, giọng đầy hào hứng. "Riêng Tập đoàn Dịch Thị, họ chỉ tuyển dụng một số lượng rất hạn chế, và yêu cầu cao nhất từ trước đến nay. Đây thực sự là một thách thức lớn, nhưng cũng là cơ hội tuyệt vời cho những ai tự tin vào năng lực của mình!"
Bạn cùng bàn của Hạ Mộc, Tiểu Lộ – cũng chính là cô bạn đã đi cùng Hạ Mộc đêm hôm trước – huých tay cô: "Này Hạ Mộc! Nghe thấy không? Dịch Thị đó! Tớ nghe nói tổng tài bên đó đẹp trai lắm, lại còn tài giỏi nữa! Hay là chúng mình thử đăng ký đi?"
Hạ Mộc cười nhạt, ánh mắt vẫn giữ vẻ bình tĩnh thường thấy. "Cậu có vẻ hâm mộ anh ta lắm nhỉ? Tớ thì thấy mình không hợp với môi trường lớn như vậy đâu. Vả lại, cơ hội cạnh tranh cao thế, mình đâu có nhiều ưu thế." Cô luôn khiêm tốn về bản thân, một phần cũng vì không muốn quá nổi bật.
Tiểu Lộ bĩu môi: "Cậu đừng có khiêm tốn nữa! Cậu học giỏi nhất khoa, lại còn có kinh nghiệm làm thêm ở tiệm cà phê nữa mà. Biết đâu lại đỗ thì sao? Với lại, tớ nghe nói tổng tài Dịch Thần rất đào hoa, có khi cậu lại lọt vào mắt xanh của anh ấy thì sao? Này, tớ nói thật, tớ muốn thử một lần được làm việc ở đó. Nếu cậu đi thì tớ cũng có động lực hơn."
Hạ Mộc chỉ cười, không nói gì thêm. Thực ra, cô cũng có suy nghĩ riêng của mình. Cô muốn thử thách bản thân ở một môi trường chuyên nghiệp, nơi cô có thể học hỏi và phát triển mà không phải dựa vào danh tiếng hay sự sắp đặt từ gia đình. Dịch Thị, với sự cạnh tranh khốc liệt, lại là một môi trường lý tưởng để cô chứng minh năng lực thật sự của mình.
"Thôi được rồi," Hạ Mộc khẽ nói, "Để tớ suy nghĩ thêm đã. Nhưng nếu tớ đăng ký, cậu cũng phải đăng ký đấy nhé."
"Thật hả?" Tiểu Lộ reo lên vui vẻ, quên mất vẻ mệt mỏi sau vụ đêm hôm trước. "Cậu mà đi thì tớ đi liền! Cậu giỏi thế, chắc chắn sẽ đỗ thôi!"
Hạ Mộc chỉ mỉm cười, trong lòng đã ngầm đưa ra quyết định. Cô muốn thử sức mình ở một công ty lớn, nơi cô có thể học hỏi những điều mới mẻ. Cô không hề liên tưởng đến người đàn ông đêm hôm trước, hay bất kỳ "tổng tài đào hoa" nào mà Tiểu Lộ hay nhắc đến. Với cô, đây chỉ đơn thuần là một cơ hội để tự khẳng định bản thân.
Vài ngày sau, Hạ Mộc và Tiểu Lộ cùng nộp hồ sơ đăng ký dự thi tuyển thực tập sinh vào Tập đoàn Truyền thông Dịch Thị. Tiểu Lộ vẫn luôn miệng nói về tổng tài Dịch Thần với sự ngưỡng mộ, trong khi Hạ Mộc chỉ lắng nghe và mỉm cười.
Ngày thi tuyển đến gần, Hạ Mộc dành nhiều thời gian ôn tập và chuẩn bị kỹ lưỡng. Cô không muốn bất kỳ sự may mắn nào từ danh phận gia đình mình xen vào cơ hội này. Cô muốn đỗ bằng chính năng lực của bản thân.
Và rồi, ngày định mệnh đó cũng tới.