Sau vụ việc ở phòng Truyền thông, Hạ Mộc cảm thấy hơi rối bời. Dù biết ơn Giám đốc Dịch Thần đã ra mặt bảo vệ mình, nhưng sự ưu ái công khai của anh lại khiến cô cảm thấy áp lực. Cô càng muốn giữ khoảng cách, nhưng dường như Dịch Thần lại càng thích "trêu chọc" cô hơn. Anh thường xuyên ghé qua bàn làm việc của cô, hỏi han công việc, thậm chí còn đích thân mang tài liệu đến, tạo ra những cuộc trò chuyện "tình cờ" khiến các đồng nghiệp khác không khỏi chú ý – đặc biệt là Lý Gia Hân, người luôn nhìn cô bằng ánh mắt hình viên đạn.
Một buổi chiều thứ Sáu nọ, Hạ Mộc đang làm việc thì nhận được tin nhắn từ Dịch Thần: "Tan làm xong, em có rảnh không? Tôi muốn mời em đi ăn tối, coi như cảm ơn vì những ý tưởng tuyệt vời của em cho dự án."
Hạ Mộc nhìn tin nhắn, cảm thấy bối rối. Cô muốn từ chối, nhưng lại không tìm được lý do hợp lý. Từ chối sếp mời cơm mà không có lý do chính đáng thì có vẻ hơi bất lịch sự. Cuối cùng, cô đành miễn cưỡng đồng ý.
Đúng 7 giờ tối, Dịch Thần xuất hiện ở sảnh công ty, với nụ cười rạng rỡ thường thấy. Hạ Mộc đã đợi sẵn. Khi cả hai vừa bước ra khỏi tòa nhà, một chiếc xe thể thao màu bạc sang trọng đã đỗ sẵn ở đó. Cửa xe mở ra, lộ diện Cố Tử Diễn – bạn thân của Dịch Thần.
"Này Dịch Thần! Lại để tôi đợi lâu như vậy!" Tử Diễn vừa nói vừa cười, khuôn mặt lạnh lùng thường ngày nay lại vô cùng vui vẻ và thân thiết. Anh ta xuống xe, khoác tay lên vai Dịch Thần một cách tự nhiên. "Đi đâu mà bí mật thế? Có vụ làm ăn nào ngon mà không rủ tôi sao?"
Dịch Thần bật cười, cũng rất tự nhiên khoác lại vai Tử Diễn. "Làm ăn gì mà làm ăn! Tôi đang dẫn em gái đi ăn mừng mà!" Anh nói, rồi liếc nhìn Hạ Mộc, ánh mắt chứa đầy ý cười trêu chọc. "À, giới thiệu với cậu, đây là thực tập sinh xuất sắc nhất của Dịch Thị, Hạ Mộc. Còn đây là bạn thân của tôi, Cố Tử Diễn, Giám đốc của tập đoàn công nghệ Vạn Tượng."
Hạ Mộc sững sờ. Cô nhìn cảnh tượng trước mắt. Dịch Thần và Tử Diễn, hai người đàn ông thành đạt, điển trai, lại thân thiết đến mức khoác vai bá cổ nhau giữa chốn đông người. Nụ cười rạng rỡ và ánh mắt "tình cảm" mà Dịch Thần dành cho Tử Diễn khiến cô cảm thấy... có gì đó không ổn.
Tử Diễn cũng mỉm cười thân thiện với Hạ Mộc: "Chào em, Hạ Mộc. Tôi có nghe Dịch Thần nhắc đến em rồi. Rất vui được gặp em."
Hạ Mộc cố gắng che giấu sự ngạc nhiên và "sốc" trong lòng. Cô gượng gạo đáp lại: "Dạ... chào Giám đốc Cố."
Trong đầu Hạ Mộc bỗng nảy ra một suy nghĩ táo bạo, một giả thuyết "động trời" mà cô chưa từng nghĩ tới. Chẳng lẽ... Giám đốc Dịch Thần và Giám đốc Cố Tử Diễn... là một đôi?
Ký ức về những lời đồn đại Dịch Thần đào hoa, nhưng lại chưa từng thấy anh công khai hẹn hò với bất kỳ cô gái nào, bỗng ùa về. Những hành động "chăm sóc đặc biệt" của Dịch Thần dành cho cô, những lời nói trêu chọc đầy ẩn ý, hóa ra lại là một cách để... che mắt thiên hạ? Hay anh chỉ đơn thuần là muốn "thể hiện" với bạn thân của mình rằng anh cũng có thể "cưa đổ" thực tập sinh?
Hạ Mộc nghĩ đến nụ cười quyến rũ của Dịch Thần, ánh mắt đào hoa của anh. Cô đã từng thấy anh thân thiết với Tử Diễn trong con hẻm tối hôm đó, nhưng cô không để ý. Giờ đây, khi thấy họ khoác vai nhau, cười nói vui vẻ, mọi thứ bỗng trở nên "sáng tỏ" một cách khó hiểu.
Cả ba cùng lên xe. Dịch Thần ngồi ghế lái, Tử Diễn ngồi ghế phụ, còn Hạ Mộc ngồi ở ghế sau. Suốt dọc đường đi, Dịch Thần và Tử Diễn trò chuyện rất vui vẻ, bàn tán về công việc, về những dự án mới, thỉnh thoảng lại trêu chọc nhau một câu, cười phá lên. Hạ Mộc ngồi phía sau, lặng lẽ quan sát. Mỗi cử chỉ, mỗi ánh mắt, mỗi nụ cười của hai người đàn ông này đều được cô "phân tích" một cách kỹ lưỡng.
Ồ, Giám đốc Dịch đúng là rất quan tâm đến Giám đốc Cố. Hạ Mộc nghĩ. Còn Giám đốc Cố thì cứ nhìn Giám đốc Dịch với ánh mắt đầy tình ý. Chắc chắn rồi! Họ là một đôi!
Cô chợt thấy buồn cười cho chính mình. Bấy lâu nay cứ lo giữ khoảng cách với "Giám đốc đào hoa" Dịch Thần, sợ anh ta theo đuổi. Hóa ra, anh ta chỉ đang... diễn kịch! Màn "tấn công" cô chẳng qua cũng chỉ là một phần trong "kịch bản" của anh ta thôi. Điều này khiến cô vừa cảm thấy nhẹ nhõm, lại vừa có chút... hụt hẫng khó hiểu.
Khi đến nhà hàng, Dịch Thần và Tử Diễn vẫn giữ sự thân thiết tự nhiên. Họ gọi món, rồi tiếp tục trò chuyện rôm rả. Dịch Thần vẫn hỏi Hạ Mộc về công việc, về những ý tưởng của cô, nhưng Hạ Mộc lại cảm thấy anh đang "diễn" rất đạt. Cô mỉm cười đáp lại, nhưng trong lòng lại không ngừng "phân tích" cặp đôi Giám đốc này.
"Hạ Mộc, em sao vậy? Trông em có vẻ suy tư quá?" Dịch Thần hỏi, thấy cô hơi trầm mặc.
Hạ Mộc giật mình. "Dạ không có ạ. Tôi chỉ đang nghĩ về... kế hoạch truyền thông sắp tới thôi ạ." Cô cố gắng giữ vẻ tự nhiên nhất có thể.
Dịch Thần nhìn cô đầy ẩn ý, khóe môi anh nhếch lên một nụ cười khó hiểu. Anh không hề biết rằng, "màn kịch" mà anh đang cố gắng để thu hút sự chú ý của cô lại bị cô hiểu lầm một cách dở khóc dở cười như vậy.
Tử Diễn ngồi bên cạnh cũng cười tủm tỉm. Anh ta là người hiểu rõ Dịch Thần nhất, và cũng đoán được phần nào mục đích của Dịch Thần khi mời Hạ Mộc đi ăn. Nhưng anh ta lại không hề biết rằng, sự xuất hiện của mình đã vô tình tạo nên một màn hiểu lầm "kinh điển" trong đầu cô bé thực tập sinh này.