Sự "quan tâm đặc biệt" của Giám đốc Dịch Thần dành cho Hạ Mộc không chỉ khiến Hạ Mộc cảnh giác mà còn khiến cho Lý Gia Hân như ngồi trên đống lửa. Cô ta đã luôn tự tin vào nhan sắc và gia thế của mình, nhưng mọi nỗ lực đều bị Dịch Thần phớt lờ, trong khi Hạ Mộc – một cô bé giản dị đến mức "vô hình" – lại liên tục được anh ưu ái. Sự ghen tỵ trong lòng Gia Hân ngày càng lớn, biến thành những hành động công kích ngấm ngầm.
Một buổi sáng, phòng Truyền thông đang tất bật chuẩn bị cho cuộc họp quan trọng. Hạ Mộc đang tập trung kiểm tra lại dữ liệu trên máy tính thì màn hình bỗng nhiên chuyển sang màu xanh lè, hiện lên dòng chữ báo lỗi. Cô bé ngớ người, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Ôi trời, thực tập sinh cũng biết làm hỏng máy tính của công ty nữa sao?" Giọng Gia Hân chua loét vang lên, thu hút sự chú ý của mọi người. Cô ta đứng khoanh tay, nhìn Hạ Mộc với vẻ mặt khinh thường. "Năng lực không có, lại còn gây thêm rắc rối. Chắc là lén cài virus gì vào máy để ăn cắp dữ liệu của Dịch Thị chứ gì?"
Cả phòng bỗng chốc im lặng. Một vài ánh mắt dò xét đổ dồn về phía Hạ Mộc. Cô bé thì sững sờ, không ngờ Gia Hân lại có thể nói ra những lời ác ý như vậy. "Tôi không có làm gì cả! Máy tính tự nhiên bị vậy!" Hạ Mộc cố gắng thanh minh, giọng cô run lên vì uất ức.
"Không làm gì mà tự nhiên hỏng sao? Nghe buồn cười nhỉ!" Gia Hân cười khẩy. "Chắc lại ỷ có Giám đốc Dịch Thần 'chống lưng' nên muốn làm gì thì làm đúng không?"
Lời nói của Gia Hân như một mũi dao đâm thẳng vào nỗi lo sợ bấy lâu của Hạ Mộc. Cô không muốn mọi người hiểu lầm mối quan hệ giữa cô và Dịch Thần. Cô chỉ muốn dựa vào năng lực của mình.
"Cô Lý, cô đang nói gì vậy?" Một giọng nói trầm thấp, lạnh lùng bất ngờ vang lên từ phía cửa.
Cả phòng họp giật mình. Dịch Thần đứng đó, khuôn mặt anh vẫn giữ vẻ bình thản, nhưng ánh mắt màu hổ phách lại sắc lạnh như băng. Anh đã nghe thấy toàn bộ cuộc đối thoại vừa rồi. Sự vui vẻ thường ngày đã biến mất, thay vào đó là một khí chất uy nghiêm và áp bức khiến ai cũng phải dè chừng.
Lý Gia Hân tái mặt, lắp bắp: "Dạ... Giám đốc Dịch... Em... em chỉ đùa thôi ạ..."
Dịch Thần bước thẳng về phía bàn làm việc của Hạ Mộc, lướt qua Gia Hân như không khí. Anh cúi xuống nhìn màn hình máy tính của Hạ Mộc, rồi nhíu mày. "Đùa? Cô Lý có vẻ rảnh rỗi quá nhỉ? Hay là tôi nên sắp xếp cho cô thêm việc để cô không còn thời gian đi 'đùa' và buông lời lẽ vô căn cứ nữa?" Giọng anh trầm xuống, mỗi từ thốt ra đều mang theo sự răn đe.
Rồi anh quay sang Hạ Mộc, vẻ mặt dịu lại đôi chút. "Máy tính của em bị sao vậy? Gọi phòng IT xuống kiểm tra ngay đi." Anh sau đó liếc nhìn Gia Hân lần nữa, với ánh mắt cảnh cáo. "Ở Dịch Thị, chúng tôi khuyến khích sự cạnh tranh lành mạnh và tinh thần đồng đội. Còn những hành động bôi nhọ, nói xấu sau lưng đồng nghiệp, hay gây chia rẽ nội bộ, tôi tuyệt đối không tha thứ."
Lời nói của Dịch Thần không chỉ là một lời nhắc nhở mà còn là một lời cảnh cáo mạnh mẽ. Cả phòng họp im lặng như tờ. Lý Gia Hân đứng đó, mặt trắng bệch, không dám nói thêm lời nào. Cô ta không ngờ Dịch Thần lại phản ứng gay gắt như vậy, đặc biệt là khi anh công khai bảo vệ Hạ Mộc.
Hạ Mộc nhìn Dịch Thần, trong lòng cô cảm thấy vừa bất ngờ vừa ấm áp. Anh đã xuất hiện đúng lúc, bảo vệ cô một cách rõ ràng. Sự tức giận của cô dành cho Gia Hân bỗng chốc vơi đi, thay vào đó là một cảm giác biết ơn khó tả dành cho người Giám đốc "đào hoa" này. Cô không muốn anh đặc biệt với mình, nhưng cô cũng không thể phủ nhận rằng khoảnh khắc anh đứng ra che chở cô thật sự khiến trái tim cô rung động.
Sau khi Dịch Thần rời đi, không khí trong phòng Truyền thông trở nên căng thẳng. Không ai dám nói gì với Gia Hân, và mọi người cũng bắt đầu có một cái nhìn khác về Hạ Mộc. Cô bé này, tuy nhỏ nhắn, nhưng lại được Giám đốc Dịch Thần đích thân bảo vệ! Điều đó có nghĩa là cô ấy không hề đơn giản chút nào.
Về phần Dịch Thần, khi trở về văn phòng, anh nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt vẫn còn vương lại vẻ lạnh lùng. Anh ghét nhất những kẻ tiểu nhân, và việc Gia Hân cố tình hãm hại Hạ Mộc lại chạm đúng vào điểm yếu của anh. Anh không muốn cô bé mà anh đang "để mắt" bị bất kỳ ai làm tổn thương hay hiểu lầm. Sự bướng bỉnh và kiên cường của Hạ Mộc chính là điều anh muốn bảo vệ.
Anh mỉm cười. "Cô bé bướng bỉnh của tôi," anh lẩm bẩm. "Xem ra tôi phải chăm sóc em kỹ hơn nữa rồi."