Những ngày đầu tiên tại Tập đoàn Dịch Thị trôi qua nhanh chóng với Hạ Mộc. Cô được phân công về đội dự án của Phòng Truyền thông, chuyên về các chiến dịch quảng bá phim và chương trình truyền hình. Môi trường làm việc năng động, đồng nghiệp thân thiện, và những nhiệm vụ đầy thử thách khiến cô nhanh chóng hòa nhập. Với khả năng nắm bắt vấn đề nhanh nhạy và óc sáng tạo vốn có, Hạ Mộc nhanh chóng chứng tỏ năng lực, dù chỉ là một thực tập sinh mới toanh. Cô luôn hoàn thành tốt các nhiệm vụ được giao, đôi khi còn đưa ra những ý tưởng độc đáo khiến các anh chị trong phòng phải bất ngờ.
Thế nhưng, giữa guồng quay công việc, Hạ Mộc vẫn giữ được sự "tàng hình" một cách hoàn hảo. Cô tránh xa những nơi ồn ào, những buổi tụ tập sau giờ làm của đồng nghiệp để tránh bị chú ý quá mức. Cô không khoe khoang, không tìm cách gây ấn tượng, chỉ tập trung vào công việc của mình. Vẻ ngoài ngoan hiền, giản dị của cô giúp cô "hòa tan" vào đám đông thực tập sinh mà không ai mảy may nghi ngờ về thân phận thật sự của cô. Ngay cả Lý Gia Hân, cô nàng đỏng đảnh luôn tìm cách gây chú ý, cũng không để ý nhiều đến Hạ Mộc. Đối với Gia Hân, Hạ Mộc chỉ là một cô bé thực tập bình thường, không đáng để bận tâm.
Trong một buổi họp báo cáo định kỳ của Phòng Truyền thông, Hạ Mộc và các thực tập sinh khác cũng có mặt để học hỏi kinh nghiệm. Cô ngồi ở một góc khuất, chăm chú lắng nghe. Lúc đó, Dịch Thần bước vào phòng họp. Anh vẫn giữ phong thái lịch lãm, nụ cười ấm áp thường trực, nhưng ánh mắt lại sắc bén khi phân tích các con số và chiến lược. Sự xuất hiện của anh khiến cả phòng họp bỗng chốc trở nên sôi động hơn hẳn, đặc biệt là ánh mắt ngưỡng mộ từ các nữ nhân viên và thực tập sinh, bao gồm cả Lý Gia Hân, đều đổ dồn về phía anh.
Dịch Thần đi thẳng vào vấn đề, chất vấn các trưởng nhóm về tiến độ và hiệu quả công việc. Anh không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào, thể hiện sự chuyên nghiệp và tầm nhìn xa của một vị tổng tài. Trong lúc anh đang đưa ra một nhận xét về dự án quảng bá cho một bộ phim hài lãng mạn sắp ra mắt, bỗng dưng ánh mắt anh lướt qua một góc phòng.
Ở đó, Hạ Mộc đang ngồi gật gù, thỉnh thoảng lại ghi chép vào cuốn sổ tay nhỏ. Ánh mắt cô rất tập trung, nhưng lại không phải là ánh mắt ngưỡng mộ hay say mê như những người khác. Thay vào đó, đó là ánh mắt của sự suy tư, thậm chí còn thoáng qua một chút... nghi ngờ. Như thể cô đang không hoàn toàn đồng ý với điều gì đó mà anh vừa nói.
Một cảm giác lạ lẫm len lỏi trong lòng Dịch Thần. Anh đã quá quen với những ánh mắt sùng bái, hoặc e ngại. Nhưng ánh mắt của cô gái nhỏ bé kia lại khác biệt, nó khiến anh tò mò. Anh cố gắng nhớ lại, hình như đã thấy cô ở đâu đó rồi. Cái cảm giác quen thuộc này cứ đeo bám anh kể từ đêm trong con hẻm. Cô gái đó... và cô bé này...
"Có vấn đề gì sao?" Dịch Thần bất ngờ lên tiếng, ánh mắt vẫn dán vào Hạ Mộc.
Cả phòng họp im bặt. Mọi người quay lại nhìn Hạ Mộc, cô bé đang ngơ ngác không hiểu sao mình lại bị chú ý. Lý Gia Hân cũng nhìn Hạ Mộc với ánh mắt khó chịu, không hiểu cô bé "tàng hình" này lại có thể lọt vào mắt tổng tài.
Hạ Mộc giật mình, vội vàng lắc đầu: "Dạ không có ạ. Em... em đang ghi chép thôi ạ."
Dịch Thần khẽ nhếch môi. "Thật sao? Tôi thấy ánh mắt cô có vẻ không đồng tình với phân tích của tôi thì phải." Giọng anh vẫn vui vẻ, nhưng lại mang theo chút thách thức.
Hạ Mộc thoáng đỏ mặt. Cô không ngờ anh lại tinh ý đến vậy. Đúng là cô có vài ý tưởng khác, nhưng với thân phận thực tập sinh, cô không dám lên tiếng. Cô hít một hơi thật sâu, bỗng nhiên sự bướng bỉnh ẩn sâu trong cô trỗi dậy.
"Nếu giám đốc đã hỏi," Hạ Mộc nói, giọng hơi ngập ngừng nhưng vẫn đủ rõ ràng để cả phòng nghe thấy, "Em nghĩ... chiến lược quảng bá phim hài lãng mạn mà chúng ta đang thảo luận... có thể cần một chút điều chỉnh để tiếp cận đối tượng khán giả trẻ tuổi hơn."
Cả phòng họp nín thở. Một thực tập sinh lại dám phát biểu ý kiến trước mặt giám đốc? Lý Gia Hân gần như sốc, ánh mắt nhìn Hạ Mộc đầy vẻ khinh thường.
Dịch Thần không cười nữa. Anh nhìn Hạ Mộc chăm chú, đôi mắt ánh lên vẻ hứng thú. "Ồ? Vậy cô có ý tưởng gì khác sao?"