cô bé bướng bỉnh của tôi

Chương 8: Anh mắt đào hoa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Kể từ sau buổi họp "định mệnh" ấy, Hạ Mộc bỗng trở thành tâm điểm chú ý nho nhỏ của phòng Truyền thông. Cô không còn là cô bé thực tập sinh "tàng hình" nữa. Mọi người bắt đầu nhìn cô với ánh mắt khác, vừa tò mò vừa có chút ngưỡng mộ. Anh Trần, giám đốc phòng, cũng dành cho cô sự ưu ái đặc biệt, giao thêm nhiều nhiệm vụ quan trọng để cô có cơ hội thể hiện bản thân.


Thế nhưng, có một người thì không vui vẻ chút nào. Lý Gia Hân luôn nhìn Hạ Mộc với ánh mắt khó chịu, đầy vẻ ghen tỵ. Cô ta không thể hiểu nổi tại sao một đứa thực tập sinh nhỏ bé, ăn mặc giản dị như Hạ Mộc lại có thể khiến Giám đốc Dịch Thần chú ý. Gia Hân đã cố gắng đủ mọi cách để thu hút ánh mắt của anh, từ trang phục lộng lẫy đến việc "vô tình" xuất hiện ở những nơi anh có mặt, vậy mà chỉ một vài lời phát biểu ngớ ngẩn của Hạ Mộc lại làm được điều cô ta mơ ước.


Một buổi sáng, cả phòng Truyền thông đang nháo nhào chuẩn bị cho dự án quảng bá phim "Hương Vị Tình Yêu" theo hướng mới. Dịch Thần bất ngờ xuất hiện tại phòng, mang theo một ly cà phê nóng hổi và vẻ mặt tươi rói.

"Chào buổi sáng mọi người!" Giọng anh ấm áp vang lên. Anh đi một vòng, hỏi thăm tình hình công việc của từng người. Khi đi đến chỗ Hạ Mộc, anh dừng lại.

"Cô bé thực tập sinh, ý tưởng 'challenge' của cô đến đâu rồi?" Dịch Thần hỏi, ánh mắt anh vẫn mang theo nụ cười, nhưng cũng có chút tinh quái.

Hạ Mộc hơi giật mình. Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt đối diện với đôi mắt đào hoa của Dịch Thần. Cô cảm thấy một chút bối rối. "Dạ, em đang lên kế hoạch chi tiết ạ. Em đã tìm hiểu một số KOL và KOC phù hợp rồi."

"Tốt lắm." Dịch Thần gật đầu. "Có cần tôi hỗ trợ gì không? Ví dụ như... tài trợ thêm một ly cà phê chẳng hạn?" Anh vừa nói vừa giơ ly cà phê của mình lên.

Hạ Mộc phì cười. Giám đốc Dịch Thần quả nhiên rất hài hước và gần gũi, khác hẳn với hình ảnh tổng tài nghiêm nghị mà cô từng tưởng tượng. "Dạ không cần đâu ạ. Em tự lo được."

Lý Gia Hân đứng gần đó, nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người thì bỗng nhiên ho khan một tiếng thật to để gây sự chú ý. Cô ta cố tình đi ngang qua bàn Dịch Thần, vờ như vô tình làm rơi tập tài liệu.

"Ôi, xin lỗi Giám đốc!" Gia Hân thốt lên, vội vàng cúi xuống nhặt, cố gắng để lộ phần lưng thon gọn và vương vấn mùi nước hoa. "Em bất cẩn quá."

Dịch Thần chỉ khẽ mỉm cười lịch sự, không hề để ý đến "màn kịch" của cô ta. "Không sao, cô Lý. Cẩn thận hơn nhé." Anh vẫn giữ ánh mắt nhìn Hạ Mộc, như thể cuộc trò chuyện của họ chưa hề bị gián đoạn. "À phải rồi, tuần này có một buổi tiệc nhỏ dành cho các nhà tài trợ và đối tác của dự án phim. Cô có muốn tham gia không, Hạ Mộc?"

Hạ Mộc ngạc nhiên. Một thực tập sinh như cô mà cũng được mời tham dự tiệc của đối tác? "Dạ... có ạ. Nhưng em có cần chuẩn bị gì không ạ?"

Dịch Thần nháy mắt: "Cứ ăn mặc thoải mái thôi. Quan trọng là tinh thần học hỏi. Cứ coi như là một buổi trải nghiệm thực tế. Tối thứ Sáu này nhé."

Nói rồi, Dịch Thần gật đầu chào mọi người và rời đi. Cả phòng Truyền thông lại một phen xôn xao. Lý Gia Hân đứng đó, mặt mày tái mét. Cô ta đã chuẩn bị đủ kiểu để được Giám đốc Dịch Thần chú ý, thậm chí còn tìm cách hỏi xin thiệp mời dự tiệc, nhưng lại chẳng được gì. Trong khi đó, Hạ Mộc, một cô bé "tàng hình" lại được anh đích thân mời!


"Hạ Mộc, cậu được đấy!" Một chị đồng nghiệp thân thiện ghé tai Hạ Mộc nói nhỏ. "Đây là lần đầu tiên tôi thấy Giám đốc Dịch đích thân mời thực tập sinh đi dự tiệc đó nha. Cậu đúng là có số đào hoa mà!"


Hạ Mộc ngớ người. Đào hoa gì chứ? Cô chỉ nghĩ anh ấy là một người sếp vui tính mà thôi. Cô không hề liên kết lời mời đó với bất kỳ ý nghĩa đặc biệt nào.

Buổi tối thứ Sáu đến, Hạ Mộc chọn cho mình một chiếc váy liền thân màu kem nhạt, thiết kế đơn giản nhưng tinh tế, đủ để tôn lên vẻ thanh thoát của cô. Khi cô đến địa điểm tổ chức tiệc, một nhà hàng sang trọng có tầm nhìn ra toàn cảnh thành phố A, cô lại bắt gặp Dịch Thần đang đứng ở cửa đón khách. Anh hôm nay không mặc vest công sở cứng nhắc, mà là một bộ suit màu xanh than lịch lãm, sơ mi trắng bên trong không cà vạt, trông vừa phong độ vừa gần gũi.


Ánh mắt Dịch Thần sáng lên khi thấy Hạ Mộc. Anh nở nụ cười quyến rũ đặc trưng. "Cô bé thực tập sinh, em đến rồi sao? Rất vui vì em đã đến."

Hạ Mộc khẽ cúi đầu chào. "Chào Giám đốc Dịch. Cảm ơn Giám đốc đã mời em."


Dịch Thần đưa tay ra, ra hiệu mời cô vào. "Cứ thoải mái nhé. Nếu có gì không hiểu, cứ hỏi tôi hoặc bất kỳ ai trong công ty. Đây cũng là một cách để em học hỏi mà."

Lý Gia Hân, người vừa đến cùng một nhóm bạn, đứng từ xa nhìn thấy cảnh tượng đó thì gần như bốc hỏa. Cô ta đã cố gắng chen chúc mãi mới được một người quen giới thiệu vào buổi tiệc này, vậy mà Hạ Mộc lại được Giám đốc Dịch Thần đích thân mời và đón tiếp niềm nở như vậy. "Cái con bé đó có cái gì mà Giám đốc Dịch Thần lại ưu ái đến thế chứ?" Gia Hân nghiến răng, ánh mắt đầy vẻ ghen tỵ và quyết tâm sẽ tìm cách "dạy dỗ" Hạ Mộc.


Trong bữa tiệc, Dịch Thần vẫn rất bận rộn với các đối tác, nhưng anh vẫn không quên thỉnh thoảng liếc nhìn Hạ Mộc. Anh thấy cô bé đang chăm chú lắng nghe các cuộc trò chuyện, thỉnh thoảng lại ghi chép vào cuốn sổ tay nhỏ. Vẻ nghiêm túc và ham học hỏi của cô khiến anh càng thêm ấn tượng. Anh cũng nhận ra, cô bé thực tập sinh này không hề bị choáng ngợp bởi sự xa hoa của bữa tiệc, hay vẻ hào nhoáng của những người xung quanh. Cô vẫn giữ được sự bình tĩnh và tập trung của riêng mình.


Một sự tò mò ngày càng lớn lên trong lòng Dịch Thần. Cô bé này, rốt cuộc còn giấu bao nhiêu điều thú vị nữa đây?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.