Buổi sáng mùa thu, gió thổi nhè nhẹ qua ô cửa sổ mở hé. Trong căn phòng rộng lớn và tinh tế, Cố Cảnh Nhiên ngồi trước gương, sửa lại vạt áo sơ mi, chuẩn bị đến bệnh viện kiểm tra định kỳ. Cô đang trong quá trình thụ tinh nhân tạo – một kế hoạch được chồng cô, Lâm Duy An, cẩn thận sắp xếp.
Anh ta từng nói:
“Anh muốn em có một đứa con, là kết tinh tình yêu của chúng ta.”
Cố Cảnh Nhiên đã tin. Tin vào tình yêu tám năm, vào hôn nhân ba năm, vào ánh mắt ấm áp anh từng dành cho cô.
Điện thoại vang lên tiếng thông báo. Là vòng bạn bè WeChat – cô lướt xem cho qua, nhưng rồi bàn tay bỗng khựng lại khi thấy một bài đăng nổi bật.
Ảnh siêu âm. Dòng chữ kèm theo:
“Cảm ơn bảo bối đã tặng em đứa bé này. Em sẽ nuôi con thật tốt.” 💗
Người đăng không ai khác – Triệu Nhã Linh, người yêu cũ của chồng cô.
Nhưng điều khiến Cố Cảnh Nhiên chết lặng… là tên hiển thị trên tờ giấy siêu âm – không phải Triệu Nhã Linh.
Mà là tên cô.
Tim đập loạn. Mắt cô mở lớn, bàn tay lạnh buốt. Cô lập tức lục lại hồ sơ bệnh viện, lật từng trang giấy xét nghiệm mà trước giờ Lâm Duy An đều “giúp cô giữ”.
Toàn bộ giấy tờ đều thiếu thông tin người hiến tinh trùng.
Một nỗi bất an như rắn độc len lỏi khắp người. Cô mở điện thoại, bấm số Lâm Duy An, nhưng dừng lại nửa chừng. Cô chọn cách im lặng, để lại một bình luận bên dưới bài đăng của Triệu Nhã Linh:
“Con cô sắp không còn nữa rồi.”
Mười giây sau, điện thoại rung lên. Là chồng cô.
“Cố Cảnh Nhiên! Em bị điên à?!” – Anh gào lên, giọng đầy giận dữ. – “Cảnh Nhiên mang thai con anh! Cô ấy luôn muốn có con, em giúp cô ấy thì có sao?!”
Cố Cảnh Nhiên khẽ cười, nhưng nước mắt đã ứa ra lúc nào không hay.
“Em giúp cô ấy?” – Cô lặp lại, giọng nghẹn lại. – “Thế còn em thì sao? Em là vợ anh. Là người đã tin tưởng để anh sắp xếp tất cả.”
“Em chỉ biết nghĩ cho bản thân!” – Lâm Duy An không chút ăn năn. – “Em quá ích kỷ! Không biết hy sinh, không biết nhường nhịn! Em không thể rộng lượng một lần sao?”
Đầu dây bên kia tắt phụt. Còn cô, đứng yên như tượng đá giữa căn nhà lộng lẫy nhưng trống rỗng.
Ba tiếng sau, Cố Cảnh Nhiên đến văn phòng luật sư.
Không một giọt nước mắt, không một lời níu kéo.
“Tôi muốn ly hôn.”
“Cô chắc chứ?” – Luật sư nhìn cô đầy bất ngờ.
“Chắc.” – Cô nói, từng chữ rắn như thép. – “Tôi không muốn làm trò cười cho bất kỳ ai thêm một phút nào nữa.”
Cố Cảnh Nhiên rút trong túi xách ra cuốn sổ hôn nhân đã sờn góc. Ba năm hôn nhân, cô chưa từng nghĩ sẽ kết thúc như thế này. Nhưng cũng chưa từng nghĩ người chồng cô yêu thương nhất... lại lạnh lùng đến mức lấy cơ thể cô làm công cụ sinh sản cho tình cũ.
Tối hôm đó, mạng xã hội lại nổ tung.
Một dòng trạng thái khác từ cô vợ “vừa bị phản bội”:
“Tôi không tranh, không giành. Nhưng nếu đã dám đâm sau lưng tôi, thì phải trả giá.”
Kèm theo là một bức ảnh hợp đồng ly hôn và chiếc nhẫn cưới bị tháo ra, đặt giữa tờ đơn – lạnh lùng, quyết tuyệt.
Cộng đồng mạng dậy sóng. Có người thương tiếc, có kẻ mỉa mai. Nhưng không ai biết rằng...
Cố Cảnh Nhiên – người phụ nữ từng cam chịu – từ hôm nay sẽ không còn là con cừu non ngoan ngoãn.
Cô sẽ trở thành ngọn lửa.
Và những kẻ từng tổn thương cô...
Sẽ cháy rụi trong đó.