Hồ sơ ly hôn được xử lý nhanh đến mức khiến người khác ngạc nhiên. Có lẽ Lâm Duy An cũng chẳng buồn níu kéo – trong mắt anh, người cần giữ lại là Triệu Nhã Linh, không phải cô vợ đã trở thành “kẻ thừa”.
Cố Cảnh Nhiên bước ra khỏi tòa án, tay cầm tờ đơn ly hôn đã đóng dấu đỏ chót, ánh nắng buổi chiều rọi xuống khiến mọi thứ trở nên rõ ràng đến nhức mắt.
Không còn là vợ của Lâm Duy An.
Không còn là công cụ sinh sản.
Không còn là kẻ bị phản bội mà vẫn mù quáng yêu thương.
Tự do.
Cô nhét tờ giấy vào túi, ngước nhìn bầu trời. Một cơn gió nhẹ lướt qua, mang theo mùi hương quen thuộc của cây dã quỳ ven đường. Hương thơm năm xưa anh từng bảo "rất giống mùi nước hoa cô dùng lần đầu gặp mặt" – giờ đây lại khiến cô buồn nôn.
Tối hôm đó, cô dọn dẹp mọi thứ trong căn biệt thự mà hai người từng sống chung. Đồ đạc của cô chẳng bao nhiêu – có lẽ từ đầu, cô đã không thật sự tồn tại trong cuộc sống của Lâm Duy An.
Bỗng điện thoại đổ chuông. Là một dãy số lạ.
Cô do dự vài giây rồi bắt máy.
“Cố tổng, tôi là Chu Dật – luật sư đại diện bên tập đoàn Tân Phong. Chúng tôi nhận được thông tin cô muốn bán lại cổ phần của mình trong công ty chồng cũ?”
Giọng người đàn ông trầm thấp, lịch sự, mang theo vẻ tin cậy.
“Không phải công ty chồng cũ,” – cô sửa lại, giọng đều đều. – “Là công ty của tôi. Tôi góp vốn, quản lý vận hành, chịu trách nhiệm pháp lý. Tôi sẽ bán, nhưng không rẻ.”
Chu Dật im lặng một giây rồi bật cười nhẹ: “Tôi thích cách cô làm việc. Vậy mai 9 giờ sáng, mời cô đến văn phòng tôi ký hợp đồng.”
Sau cuộc gọi, cô bật laptop, mở lại một dự án cũ từng bị Lâm Duy An gạt phăng vì “không tiềm năng”. Là dự án khởi nghiệp của riêng cô: nền tảng hỗ trợ các mẹ đơn thân và phụ nữ sau ly hôn tìm kiếm công việc, kết nối cộng đồng và dịch vụ tư vấn pháp lý.
Ngày trước, anh ta cười nhạo ý tưởng ấy:
“Em lo xa quá rồi. Em làm gì cũng thất bại, thôi cứ ở nhà làm vợ anh là được.”
Giờ thì khác.
Cô không còn là “vợ anh” nữa. Cô là chính mình.
Sáng hôm sau, tại văn phòng luật Tân Phong – một trong những hãng luật có tiếng nhất thành phố.
Chu Dật – người đàn ông trong bộ vest đen, vẻ ngoài trầm ổn, ánh mắt sắc bén nhưng lịch thiệp – bắt tay cô:
“Chúng tôi đã xem qua hồ sơ của cô. Cách cô rút vốn và chia tách tài sản rất khôn ngoan.”
Cố Cảnh Nhiên chỉ mỉm cười: “Sau khi bị phản bội, người ta sẽ học cách thông minh hơn.”
Chu Dật gật đầu, ánh mắt thoáng nét tôn trọng. “Nếu cần một người hỗ trợ pháp lý lâu dài, tôi có thể giúp.”
Cô nhìn anh một lúc, rồi khẽ gật đầu: “Tôi sẽ cân nhắc.”
Buổi chiều, khi Cố Cảnh Nhiên rời khỏi tòa nhà, vừa bước ra khỏi sảnh thì một chiếc xe quen thuộc lao tới. Cửa kính hạ xuống, gương mặt Lâm Duy An hiện ra – nhợt nhạt, mắt đỏ ngầu.
“Em định đi đâu? Em không thể cứ thế bỏ đi như vậy!” – Anh ta gào lên, giọng kích động.
Cô nhìn anh, lạnh lùng: “Anh không cần em nữa mà. Hay Triệu Nhã Linh không giữ nổi nên giờ mới đến tìm tôi?”
“Cô ấy đang gặp nguy hiểm, tâm trạng bất ổn, bác sĩ nói đứa bé có khả năng sảy thai...” – Lâm Duy An nói nhanh, như bấu víu hy vọng.
Cố Cảnh Nhiên cười nhạt: “Vậy thì liên quan gì đến tôi?”
“Cảnh Nhiên, cô ấy rất yếu đuối. Em hiểu mà, đúng không? Em luôn rộng lượng...”
“Không, Lâm Duy An.” – Cô cắt ngang, ánh mắt sắc như dao. – “Tôi từng rộng lượng vì tôi yêu anh. Nhưng giờ tôi yêu bản thân mình hơn.”
“Anh đã lựa chọn rồi. Còn tôi – đã tỉnh mộng rồi.”
Nói xong, cô quay lưng bước đi, để lại người đàn ông đứng chôn chân, ánh mắt hoảng loạn và tuyệt vọng dõi theo bóng dáng ngày càng xa dần.
Đêm đó, Cố Cảnh Nhiên ngồi một mình bên cửa sổ căn hộ mới thuê – không còn xa hoa như biệt thự cũ, nhưng yên tĩnh, sạch sẽ và là của riêng cô.
Cô mở máy tính, gửi email đầu tiên với tiêu đề:
“Khởi động dự án HOPE – ngày 1.”