có công mài sắt có ngày bắt được nhỏ tiểu tam

Chương 17: Có Công Mài Sắt Có Ngày Bắt Được Nhỏ Tiểu Tam


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi chiều hôm đó, sau một ngày dài họp hành và giải quyết công việc, Cố Cảnh Nhiên được Tống Diệc Thâm mời đi ăn tối.

Không ở những nhà hàng sang trọng hay nơi ồn ào, mà chỉ là một quán ăn nhỏ ở góc phố cũ – nơi hai người từng gặp nhau lần đầu khi còn là sinh viên thực tập.

“Em còn nhớ không? Khi ấy em nổi giận vì anh giành mất suất thuyết trình.” – Anh cười.

“Và anh còn nhớ không? Em khiến anh bị trưởng phòng ‘gõ đầu’ vì phản bác số liệu của em.” – Cô cười đáp lại, ánh mắt dịu đi.

Họ ngồi bên nhau, giữa ánh đèn vàng ấm áp, tiếng người qua lại xung quanh như tan biến, chỉ còn những ký ức lặng lẽ ùa về.

Sau bữa tối, họ dạo bước bên bờ sông. Gió nhẹ thổi, mang theo hương sen cuối mùa.

“Anh đã chờ khoảnh khắc này lâu lắm rồi,” Tống Diệc Thâm lên tiếng, giọng trầm ấm.

Cố Cảnh Nhiên quay sang nhìn anh, không còn sự đề phòng hay ngờ vực như trước.

“Em đã từng nghĩ mình không thể mở lòng thêm lần nữa…” – cô nói khẽ – “Nhưng anh vẫn kiên nhẫn ở lại.”

Anh nắm lấy tay cô, dịu dàng nhưng dứt khoát.

“Không phải vì thương hại, cũng không vì trách nhiệm. Mà vì anh yêu em – một Cố Cảnh Nhiên mạnh mẽ, kiêu hãnh, và không bao giờ khuất phục.”

Một lúc lâu, cô không nói gì. Nhưng rồi, cô nhẹ gật đầu, đôi mắt long lanh như muốn vỡ òa.

“Vậy thì lần này, để em thử tin anh… và tin chính mình thêm một lần nữa.”

Lần đầu tiên sau những tổn thương, lòng cô yên bình đến vậy.

Không phải vì được yêu chiều, mà là vì được tôn trọng, được đồng hành – như một người phụ nữ xứng đáng có hạnh phúc.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×