Một tuần sau khi Cố Cảnh Nhiên công khai mối quan hệ với Tống Diệc Thâm và gây bão truyền thông bằng loạt thành tích “vượt nghịch cảnh” của HOPE, thì phía Lâm Group… ra đòn.
Không phải bằng kiện tụng hay truyền thông, mà là một cú tấn công thầm lặng nhưng đầy sát thương: tung ra một bản báo cáo nội bộ giả, khẳng định HOPE thao túng thị trường đầu tư nữ giới để trục lợi.
“Đây là ngòi nổ.” – Trình Uyên, sau nhiều ngày im lặng, chủ động hẹn gặp Cố Cảnh Nhiên.
Anh ném lên bàn một tập tài liệu vừa được rò rỉ ra truyền thông, trong đó có đóng dấu mạo danh HOPE, kèm theo những cái tên đã từng cộng tác với cô – giờ bị mua chuộc hoặc đe dọa.
“Chúng muốn phá em từ bên trong.” – Trình Uyên nói thẳng.
Cố Cảnh Nhiên siết chặt tay, mắt ánh lên sự lạnh lùng quen thuộc:
“Vậy thì đã đến lúc dọn dẹp.”
Kế hoạch phản đòn bắt đầu.
Kiểm toán độc lập được mời vào HOPE, thực hiện một cuộc rà soát toàn diện – minh bạch hóa mọi hoạt động trước công chúng.
Nhóm truyền thông HOPE bắt đầu thu thập bằng chứng về việc Lâm Group mua chuộc các cựu cộng tác viên, kết hợp với dữ liệu điện tử do đội pháp lý của Tống Diệc Thâm truy vết.
Và cuối cùng – bước đi chốt hạ – Cố Cảnh Nhiên tổ chức họp báo công khai, mời truyền thông quốc tế, luật sư giám sát, và các tổ chức ủng hộ nữ quyền đến tham dự.
Tại buổi họp báo, cô xuất hiện rạng rỡ, ánh mắt vững chãi:
“Tôi không sợ minh bạch, vì tôi không có gì để che giấu. Nhưng nếu có ai đang thao túng sự thật, hãy chuẩn bị đón nhận hậu quả.”
Một lời tuyên bố như lời cảnh cáo gửi thẳng đến Lâm Group.
Tối hôm đó, khi cô và Tống Diệc Thâm cùng ngồi xem lại đoạn livestream buổi họp báo, anh quay sang, khẽ nói:
“Em không chỉ là người đàn bà anh yêu, mà còn là người khiến cả giới tài chính phải nhìn lại.”
Cô mỉm cười, tựa nhẹ vào vai anh:
“Em sẽ kết thúc mọi chuyện theo cách khiến họ không thể ngẩng đầu.”
Hết chương 18.