có công mài sắt có ngày bắt được nhỏ tiểu tam

Chương 7: Có Công Mài Sắt Có Ngày Bắt Được Nhỏ Tiểu Tam


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau khi giành được thế thượng phong tại tòa, danh tiếng Cố Cảnh Nhiên bỗng trở thành đề tài nóng hổi trên khắp các diễn đàn khởi nghiệp.

Không phải nhờ một scandal, mà là vì:

Một người phụ nữ tự đứng dậy từ sự phản bội, giữ được lý trí, bản lĩnh và niềm tin để chiến thắng – bằng chính luật pháp và năng lực.

Tại văn phòng mới của HOPE – một toà nhà hiện đại thuê lại ở quận tài chính – nhóm phát triển đang tất bật chuẩn bị cho buổi pitching quan trọng với nhà đầu tư vòng tiếp theo.

Trong phòng họp, Trình Uyên đang trình bày về cơ cấu vốn góp. Nhưng ánh mắt anh vẫn thỉnh thoảng liếc sang người phụ nữ đang ngồi yên lặng phía đối diện.

Cố Cảnh Nhiên không hề ngắt lời. Chỉ khi anh vừa dứt câu, cô mới nhẹ nhàng hỏi:

“Vậy nếu lộ trình phát triển năm sau lỗ 10%, anh có tiếp tục rót vốn không?”

Trình Uyên mỉm cười: “Anh đầu tư vào người, không chỉ vào số.”

Cô gật đầu: “Tốt. Nhưng tôi cần nhà đầu tư biết phân tích lỗ – lãi như một nhà sáng lập, chứ không phải người tình.”

Cả phòng họp thoáng sững lại. Trình Uyên cũng hơi khựng.

Không khí vừa chớm thân mật đã bị dập tắt. Cô rõ ràng – không muốn dính dáng tình cảm vào công việc. Không nữa.

Chiều hôm đó, khi cô đến hội thảo khởi nghiệp với tư cách khách mời, MC giới thiệu người phát biểu kế tiếp là một cái tên… khiến tim cô chững lại nửa nhịp.

“Xin giới thiệu: Tổng giám đốc điều hành Quỹ đầu tư mạo hiểm Solin, tiến sĩ Tống Diệc Thâm.”

Cô ngẩng lên.

Người đàn ông bước lên sân khấu, khí chất điềm đạm, áo sơ mi trắng đơn giản, không đeo cà vạt – nhưng mỗi bước chân lại mang theo phong thái lặng mà sâu, như mặt hồ giấu sóng.

Khi ánh mắt anh quét một vòng khán phòng, dừng lại nơi cô – đôi đồng tử khẽ dao động.

Là cô. Cố Cảnh Nhiên.

Tống Diệc Thâm – người từng học cùng đại học với cô.

Là người từng… yêu thầm cô suốt bốn năm, nhưng chưa bao giờ nói.

Năm đó, anh chỉ là một sinh viên ngành tài chính, ít nói, ít nổi bật. Còn cô là hoa khôi khoa luật, thông minh, sôi nổi – luôn có ánh mắt theo sau.

Anh từng giúp cô làm bài phân tích rủi ro trong khóa luận tốt nghiệp.

Cô từng cho anh mượn ô ngày mưa, rồi quên luôn.

Anh từng định nói thích, nhưng ngày đó… cô đã yêu Lâm Duy An.

Sau phần chia sẻ, khi mọi người đứng dậy đi lại giao lưu, Tống Diệc Thâm bước đến chỗ cô.

“Lâu rồi không gặp.” – Anh nói.

Cô hơi nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt sắc sảo hơn năm xưa rất nhiều.

“Anh bây giờ… không còn là chàng mọt sách năm nào nữa rồi.”

Anh mỉm cười.

“Còn em... đã không còn là cô gái hay cười nữa.”

Cô cụp mắt, nhẹ giọng:

“Cười nhiều không giúp tránh khỏi phản bội. Vậy nên… em chọn yên lặng.”

Anh nhìn cô một lúc lâu, rồi rút ra một danh thiếp:

“Nếu em cần một người không xen vào, không chi phối – chỉ đơn giản là hỗ trợ đúng lúc.

Gọi cho anh.”

Tối hôm đó, khi cô mở ví, tấm danh thiếp nằm gọn bên trong, đơn giản, trắng tinh, không slogan, không màu mè.

Chỉ có tên anh. Và ba chữ nhỏ dưới tên:

“Bạn cũ. Không bỏ lại.”

Đêm khuya.

Tin nhắn của Trình Uyên gửi đến:

“Em vẫn nghĩ anh là nhà đầu tư tình cảm sao?”

Cô không trả lời.

Một tin nhắn khác đến từ một số lạ:

“Mỗi người đều có vết thương. Không phải để người khác nhìn thấy – mà để nhắc mình: mình từng sống sót.

— Tống Diệc Thâm.”

Cô nhìn màn hình một lúc.

Lần đầu tiên, sau bao năm, một giọt nước mắt chảy xuống không phải vì tổn thương… mà vì lòng mình thấy yên tĩnh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×