có công mài sắt có ngày bắt được nhỏ tiểu tam

Chương 8: Có Công Mài Sắt Có Ngày Bắt Được Nhỏ Tiểu Tam


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tuần sau, văn phòng HOPE đầy ắp không khí căng thẳng.

Cố Cảnh Nhiên đứng trước bảng báo cáo doanh thu quý – ánh mắt lạnh băng. Một trong các bộ phận kỹ thuật vừa để lộ toàn bộ bản thảo thiết kế thuật toán AI ra ngoài. Thông tin bị rò rỉ lên diễn đàn, và thậm chí… đã có một công ty khác đăng ký bản quyền trước.

Một cái bẫy.

“Chúng ta bị cài gián điệp.” – Trưởng phòng kỹ thuật nói, mồ hôi túa ra.

Chu Dật đến ngay sau đó, gõ hồ sơ xuống bàn:

“Tôi đã rà soát. Người gửi tệp đi là trợ lý mới chuyển từ công ty Lâm Group – Trần Mẫn Kỳ.”

Mắt Cố Cảnh Nhiên tối sầm lại.

“Vẫn là người của hắn.”

Lúc này, Trần Mẫn Kỳ đang ngồi tại đồn công an, gương mặt tái nhợt, bị triệu tập vì hành vi xâm nhập và phát tán dữ liệu doanh nghiệp. Khi cảnh sát hỏi động cơ, cô ta chỉ lặp đi lặp lại một câu:

“Tôi chỉ làm theo lệnh... Tôi không cố ý…”

Tối đó, Cố Cảnh Nhiên ngồi một mình trong văn phòng, đôi giày cao gót tháo ra đặt bên cạnh. Cô đã không còn thấy mệt vì bị phản bội, vì bị lợi dụng – mà mệt vì sự cạn kiệt niềm tin vào con người.

Từ ngoài cửa, một bóng người gõ nhẹ.

Tống Diệc Thâm.

Anh không hỏi, không an ủi, chỉ lặng lẽ ngồi xuống phía đối diện, đặt trước mặt cô một tập hồ sơ.

“Bọn họ chỉ cài được một người vì em đã tự tạo được hệ thống phòng thủ. Em mạnh hơn em nghĩ.”

Cô lặng người, cười nhạt:

“Có lúc em thấy mình giống như một con nhím. Cứ phải dựng gai lên để sống sót.”

Anh đáp:

“Không sao cả. Nếu thế giới này đầy kẻ thèm thịt – thì làm nhím cũng là một dạng bảo vệ.”

Cô lật hồ sơ ra. Là tài liệu phân tích rủi ro hệ thống nội bộ mà anh tự làm cho HOPE – hoàn toàn miễn phí.

“Anh giúp tôi vì sao?” – Cô hỏi, giọng khàn.

Tống Diệc Thâm nhìn cô một lúc, rồi trả lời chậm rãi:

“Vì năm đó… em đã cho anh mượn một cây dù.”

Cô khựng lại, lục lọi ký ức. Rồi bất giác bật cười – nụ cười đầu tiên sau nhiều ngày giông bão.

“Chỉ vì một cái dù?”

“Với em, có thể chỉ là một cái dù. Với anh – là ngày đầu tiên trong đời có người quan tâm anh ướt hay khô.”

Hôm sau, Cố Cảnh Nhiên tổ chức họp khẩn. Lần này, không còn nhẹ nhàng.

“Từ giờ trở đi, bất kỳ ai có liên hệ từng làm việc với Lâm Group, phải minh bạch toàn bộ hồ sơ. Bất kỳ hành vi cố tình giấu diếm, lập tức chấm dứt hợp đồng.”

Chu Dật nhướn mày: “Cô định thanh trừng à?”

Cô đáp: “Tôi không thanh trừng. Tôi chỉ thanh lọc. Tôi không muốn bất kỳ thứ gì dơ bẩn từ quá khứ theo tôi vào tương lai.”

Đúng lúc đó, truyền thông lại xôn xao.

Lâm Group bị điều tra thêm một hành vi rửa tiền qua quỹ đầu tư liên kết, có dấu hiệu giả mạo hồ sơ để gom cổ phần từ các công ty start-up do nữ sáng lập.

Một trong những nạn nhân là bạn cũ của Cố Cảnh Nhiên – cô gái tên Vy, từng cùng cô khởi nghiệp từ những năm đại học.

Cô hẹn gặp Vy tại một quán cà phê. Người phụ nữ kia nói trong nước mắt:

“Tớ từng nghĩ cậu may mắn thoát khỏi Duy An. Giờ tớ mới hiểu… cậu không may mắn. Cậu dũng cảm.”

Cố Cảnh Nhiên nhìn người bạn, rồi nhẹ giọng:

“Không phải mình dũng cảm hơn cậu. Chỉ là mình… không còn gì để mất.”

Tối hôm ấy, khi ra khỏi quán, cô bắt gặp ánh đèn xe pha chớp lên trong màn sương mù nhẹ.

Trình Uyên đứng bên xe.

Anh nhìn thấy cô đi cùng Tống Diệc Thâm – tay cầm tập hồ sơ, đầu cúi xuống, ánh mắt tin tưởng.

Một khoảnh khắc thoáng lướt qua trong mắt anh – ghen, tiếc nuối, và đau.

“Cảnh Nhiên.” – Anh gọi khi cô đi ngang.

Cô quay lại.

“Chúng ta từng rất thân. Anh đã ở bên em lúc em đau nhất. Bây giờ... người khác thay anh à?”

Cô ngẩng đầu nhìn anh. Gió đêm cuốn bay một lọn tóc bên má.

“Không ai thay anh cả.” – Cô đáp – “Vì giờ em không cần ai lấp chỗ trống nữa. Em không trống rỗng.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×