Cố Dao Gửi Tạ Trầm

Chương 1:


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chương 1

Gái nhà là để gả đi…


---

Mẹ tôi từng nói:

> “Gái lớn như chén ngọc, đặt lên kệ cao thì còn sáng, để thấp quá là người ta chạm tay chạm chân.”



Bà nói câu đó khi tôi vừa mười ba tuổi.
Lúc đang ngồi trước gương, gỡ mái tóc đen dài mẹ vừa uốn nhẹ ở tiệm về.

Hôm ấy là ngày đầu tiên tôi được mặc váy mới.
Còn mẹ thì đứng phía sau, ánh mắt lấp lánh như thể nhìn thấy cả tương lai rực rỡ qua lưng tôi.


---

Nhà họ Cố không nghèo.
Chúng tôi sống trong một căn nhà bốn tầng, mặt tiền lát đá trắng, cửa kính gương to, treo đèn chùm pha lê.

Nhưng nhà họ Cố cũng không giàu.
Mọi thứ trong nhà đều sạch sẽ, chỉnh chu — chỉ là không thuộc về mình.
Tầng một cho thuê.
Tầng hai làm văn phòng bất động sản.
Tầng ba có một căn phòng trưng bày túi hiệu cũ, được mẹ tôi gọi là “phòng tiếp khách”.
Tầng bốn là nơi ba mẹ tôi ngủ, và tôi – ở trong căn phòng nhỏ nhất, không có cửa sổ, nằm ở cuối hành lang.


---

Ba tôi là người ít nói, nhưng tôi chưa từng thấy ông cãi lại mẹ.
Mẹ tôi thì nói nhiều, và mỗi câu đều nói về tương lai của tôi:

> “Gả cho nhà giàu, con ạ. Dù không yêu thì cũng phải biết chọn người có giá trị.”
“Cái thời người ta cưới nhau vì yêu qua lâu rồi. Bây giờ cưới nhau vì có lý.”
“Con sinh ra là để đổi lấy cuộc sống tốt hơn. Ít nhất cũng phải hơn mẹ.”




---

Tôi không ghét mẹ.
Chỉ là… tôi không giống mẹ.
Tôi không thích những buổi tiệc bà dẫn tôi đến.
Tôi không quen với mùi nước hoa đắt tiền thấm vào váy vóc.
Tôi không biết cúi đầu chào một người đàn ông lớn tuổi trong khi họ đang đánh giá cổ tay, dáng ngồi và tông da của tôi như thể chọn mua một món đồ sứ.

Tôi chỉ thích những buổi chiều trời âm u, khi tôi rời khỏi căn nhà trắng kia, băng qua vài dãy phố, rẽ vào một con ngõ nhỏ cũ kỹ — nơi cuối ngõ có một tiệm tạp hoá cũ, bảng gỗ phai màu, bên trong là một người đàn ông chẳng bao giờ nhìn tôi lâu quá ba giây.


---

Người ta gọi anh là Tạ Trầm.
Tôi thì gọi anh bằng ánh mắt.
Còn anh, chưa từng gọi tôi bằng tên.

Chỉ có mỗi lần tôi thối tiền lẻ rồi lỡ đánh rơi, anh nhặt lên dúi vào tay tôi và nói:

> “Cẩn thận. Ở ngõ này, gió thổi một cái là mất.”

Chẳng biết anh đang nói tờ tiền… hay nói chính tôi.

trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!