Cố Dao Gửi Tạ Trầm

Chương 2:


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chương 2

Tiệm tạp hoá và người đàn bà không nhớ tên con mình


---

Tôi mở tiệm tạp hoá từ sáu giờ sáng.
Trời khi đó còn mù mịt sương, ngõ nhỏ tên Hòa Bình vẫn chưa thức hẳn.
Chỉ có tiếng cửa cuốn kêu ken két và một vài tiếng chim sẻ còn lạc giọng trên dây điện.

Tôi tên Tạ Trầm.
Hai mươi tuổi.
Sống ở cuối con ngõ với mẹ và căn tiệm cũ kỹ này.


---

Tiệm tạp hoá vốn là của cha tôi.
Ngày ông mất, tôi mười bảy.
Tôi bỏ đại học, bỏ cả những mơ mộng tuổi trẻ, trở về dọn tang lễ và ở lại luôn.

Tôi ở lại vì mẹ tôi bắt đầu quên.
Bà từng là một người phụ nữ rất nghiêm, rất hay mắng.
Giờ bà chỉ còn là một người đàn bà lẩm cẩm, sống giữa hôm qua và hôm kia, không còn nhớ hôm nay là thứ mấy.
Bà gọi tôi là "ông Trầm" – tên cha tôi.
Mỗi sáng, tôi nấu cháo trắng, mang vào phòng.
Bà nhìn tôi, cười:

> “Ông dậy sớm vậy? Hôm nay là ngày cưới mình hả?”



Tôi gật đầu, quen rồi.

> “Phải, váy em treo sẵn ở trong tủ đó.”




---

Mỗi người sẽ có một cách giữ người mình thương.
Tôi giữ mẹ bằng cách nói dối đều đặn mỗi ngày.


---

Tiệm tạp hoá chẳng có gì đặc biệt.
Một cái tủ lạnh cũ, vài kệ gỗ sứt góc, bảng giá viết bằng phấn vẫn còn từ tháng trước.
Trẻ con hay tới mua bim bim, mấy cô chú ghé lấy dầu ăn, nước tương.
Mỗi người một chút, chắp vá thành ngày sống của tôi.

Và chiều nào, cũng có một người con gái bước vào.
Không phải người quen.
Cũng không thân.


---

Cô hay mua một chai sữa dâu.

Gương mặt nhỏ, da trắng tái, tóc đen dài ngang lưng.
Mỗi lần cầm chai lên, cô lại dặn một câu y hệt nhau, không thiếu một chữ:

> “Anh nhớ nhập thêm nhiều sữa dâu cho ngày mai nhé.”



Giọng cô nhẹ như gió cuối chiều, bay ngang tai rồi tan mất.
Không nũng nịu. Không cười. Không mấy cảm xúc.
Nói xong, đặt tiền lên bàn, gật đầu chào rồi quay đi.


---

Lần đầu tôi không trả lời.
Lần hai tôi vẫn im.
Đến lần thứ ba, tôi gật đầu.
Đến lần thứ năm, tôi nhập thêm một lốc sữa dâu.


---

Cô không biết đâu…
Cái kệ nhỏ góc tủ lạnh bỗng trở thành nơi duy nhất trong tiệm có màu hồng.
Một dãy toàn xanh đỏ lẫn lộn, chỉ có bốn chai sữa dâu đứng yên như thể đang chờ ai.

Không ai hỏi. Không ai mua.
Chỉ có cô — mỗi chiều lại đến lấy một chai.
Và tôi — mỗi lần lại nghĩ, hôm nay có lẽ cô sẽ nói thêm điều gì khác.


---

Mẹ tôi vẫn ngồi ở đầu giường, tay cầm cái áo len đã mòn chỉ, vừa đan vừa lẩm bẩm kể chuyện cưới xin không có thật.
Tôi vẫn nấu cháo trắng, vẫn mở tiệm, vẫn trả tiền hàng đúng hạn.
Tôi không thiếu thứ gì.
Không thừa điều gì.

Chỉ là… mỗi chiều,
tôi bắt đầu thấy mình đợi.


---

Không phải đợi khách.
Không phải đợi tiền lời.
Không phải đợi cho ngày trôi nhanh hơn.

Mà là đợi một ai đó bước vào,
lấy một chai sữa dâu,
và nói bằng giọng quen thuộc:

> “Anh nhớ nhập nhiều sữa dâu cho ngày mai nhé.”

trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!