Cố Dao Gửi Tạ Trầm

Chương 15:


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiều hôm đó trời râm râm.
Gió nhẹ, quán vắng, tiếng xe ngoài ngõ cũng thưa hơn mọi khi.

Cố Dao chống cằm, ngồi bên chiếc bàn nhỏ đặt sát tủ sữa dâu.
Chai sữa hôm nay vẫn lạnh, nhưng cô chưa uống.
Chỉ xoay tròn chiếc ống hút, mắt nhìn xa xăm một cách... không giống thường ngày.

Tôi ngồi sau quầy, không lên tiếng.
Chờ.

Một lúc sau, cô lên tiếng:

> “Anh ơi…”



> “Hửm.”



> “Hình như… em hơi thích một người rồi đó.”




---

Tôi đứng khựng tay.
Cái lon tôi đang sắp xếp rớt xuống sàn, lăn kêu lạch cạch.

> “…Ai?”



> “Một người cùng trường á. Cao cao, tóc hơi rối, cười rất duyên luôn á!”
“Mà ảnh học giỏi nữa, bạn gái chắc nhiều lắm. Nhưng mà ảnh tốt, hay cho em mượn sách.”
“Anh biết không, hôm bữa em ho một cái, ảnh còn quay qua hỏi ‘Uống thuốc chưa?’ đó!”



Cô kể… mắt sáng long lanh như thể đang nói về nhân vật trong tiểu thuyết.

Còn tôi… nhìn chằm chằm cái lon vừa rơi.
Nhặt nó lên.
Đặt vào đúng vị trí.


---

> “Rồi… em định làm gì?” – tôi hỏi.



> “Gì là định làm gì?” – cô chớp mắt.



> “Thì… nếu thích người ta.”



Cô chống cằm, thở dài:

> “Em không biết nữa. Chắc là không làm gì đâu.
Em chỉ thấy… khi thích một người… kể với anh vẫn dễ hơn là giữ trong lòng.”



> “Sao lại kể với tôi?” – tôi hỏi, mắt vẫn không rời lon sữa dâu thứ ba trong dãy.



Cô cười nhẹ, giọng trầm xuống:

> “Vì anh là người em quý nhất.”




---

Tôi không nói thêm.
Chỉ gật đầu.

Lòng thì – đắng hơn đá lạnh trong chai sữa dâu mới vừa khui.


---

Sau hôm đó, Cố Dao vẫn kể chuyện như thường.
Chỉ khác là… thỉnh thoảng chêm thêm vài chi tiết về cậu bạn “hơi thích” kia.

Còn tôi… vẫn là người nghe trung thành nhất.
Dù tim mỗi ngày một nhói hơn chút.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!