Sáng hôm sau, trong phủ Lâm gia, bầu không khí yên tĩnh đến lạ.
Gió sớm lùa qua song cửa, mang theo hương hoa quế thoang thoảng. Tô Uyển ngồi bên bàn gỗ, tay cầm tách trà đã nguội, ánh mắt trống rỗng. Đêm qua, lời của Lâm Dục Thiên vẫn văng vẳng trong đầu nàng — “Lâm gia nợ Tô gia.”
Nợ — nhưng nợ bằng cách nào?
Và vì sao cha nàng lại chết đột ngột, khi Tô phủ vừa lụi bại?
Những câu hỏi như những vết dao cứa sâu vào lòng. Nàng biết có điều gì đó bị giấu nhẹm, và có lẽ, đáp án nằm trong chính bức thư chưa mở kia.
Nàng đứng dậy, bước về phía chiếc rương gỗ lim nơi cất thư. Tay run nhẹ khi chạm vào phong thư niêm phong bằng sáp đỏ, bên trên còn in dấu triện của Tô phủ — hoa văn hình đóa mai nhỏ, giản dị mà tinh tế.
Mở thư, hay không?
Nàng do dự rất lâu, cho đến khi một cơn gió thổi mạnh làm tấm rèm lay động, ngọn nến chao nghiêng. Trong phút giây ấy, nàng cảm giác như có ai đó đang đứng phía sau — dõi theo từng cử động của nàng.
“Phu nhân…”
Tiếng Hạnh Nhi — nha hoàn thân cận — cất lên khe khẽ khiến nàng giật mình.
“Có chuyện gì?”
“Phu quân gọi người tới tiền viện. Nói là có khách.”
Tô Uyển gấp lá thư lại, cất vào trong tay áo.
“Được. Ta ra ngay.”
Khi bước ra khỏi phòng, nàng vẫn cảm thấy ánh nhìn mơ hồ nào đó bám theo mình. Nhưng khi quay lại, chỉ thấy căn phòng trống, rèm cửa đung đưa.
Ở góc phòng, sau bức bình phong, một bóng người khẽ dịch chuyển.
Đó là Lâm Nhược Dao, muội của Lâm Dục Thiên — đôi mắt sắc bén ánh lên tia cười nhạt.
“Bức thư ấy cuối cùng cũng được mở... Tốt lắm, để xem ngươi chịu được bao lâu, Tô Uyển.”
Tiền viện sáng sớm đông người hơn thường lệ. Một vị khách trong y phục quan triều ngồi chờ, dáng người nghiêm nghị, tóc đã điểm bạc. Khi thấy Tô Uyển bước vào, ông ta khẽ đứng dậy, ánh mắt có gì đó thương cảm pha lẫn xấu hổ.
“Phu nhân... ta là cựu thuộc hạ của Tô đại nhân.”
Nàng sững người: “Ngài… là người của phụ thân ta?”
“Phải.” Ông ta cúi đầu, giọng nghẹn lại. “Năm xưa nếu không có Tô đại nhân, e rằng ta đã mất mạng nơi chiến trường. Nay, ta chỉ đến để trả lại một thứ — vật mà đại nhân giao trước khi mất.”
Ông ta lấy từ trong áo ra một chuỗi ngọc phỉ thúy đã cũ, mặt ngọc khắc hai chữ nhỏ “Uyển Nhi”.
“Ngài ấy nói… nếu có một ngày Tô phủ sụp đổ, hãy mang thứ này đến trao cho người con gái duy nhất của mình.”
Tô Uyển siết chặt chuỗi ngọc, nước mắt tràn ra không kìm nổi.
“Ngài ấy… đã biết trước sao?”
Người cựu tướng chỉ im lặng, đôi mắt đượm buồn.
“Đại nhân nói, có những việc ngài không thể ngăn, vì đó là âm mưu đã được định sẵn... nhưng ông tin, sự thật sẽ có ngày được phơi bày.”
“Âm mưu gì chứ?”
“Ta không rõ. Chỉ biết, đêm ấy... Lâm gia cử người đến Tô phủ, sau đó phủ cháy rụi.”
Tô Uyển ngẩng lên, môi tái nhợt:
“Cháy… là do Lâm gia?”
Người đàn ông khẽ gật đầu, rồi nhanh chóng rời đi, để lại nàng đứng trơ giữa sân, ánh mắt mất hồn.
Trong lòng nàng, một ngọn lửa phẫn nộ bừng lên — ngọn lửa thiêu đốt tất cả sự bình yên vừa mới có.
Đêm đó, Tô Uyển ngồi một mình trong phòng, ánh nến lập lòe soi gương mặt phờ phạc.
Trên bàn, phong thư đã mở.
Nét chữ trong thư là của cha nàng — nghiêng nghiêng, mạnh mẽ, vẫn như ngày nào.
Nhưng từng dòng chữ trong đó như những mũi dao đâm thẳng vào tim:
“Uyển Nhi, nếu con đọc được thư này, nghĩa là cha đã không còn.
Đừng tin vào Lâm gia, dù họ có dùng bất cứ lời lẽ nào.
Đêm nay, ta phải ký hiệp ước với Lâm Hạo Nhiên — phụ thân của Dục Thiên — để giữ lại chút danh dự cuối cùng cho Tô phủ. Nhưng ta biết, khi mực còn chưa khô, Tô gia cũng đã kết thúc.
Họ muốn tài sản, muốn đất, muốn cả máu Tô gia để đổi lấy quyền lực.
Cha không thể bảo vệ con... chỉ mong con sống, sống thật lâu, và nếu có thể — hãy tìm ra sự thật.”
Lá thư rơi khỏi tay nàng, nước mắt ướt đẫm mặt giấy.
Từng câu từng chữ như xé toạc trái tim.
“Lâm Hạo Nhiên… phụ thân của chàng…”
Giọng nàng run rẩy, gần như không còn hơi thở.
Tiếng bước chân vang lên ngoài cửa. Lâm Dục Thiên bước vào, trên tay vẫn còn bụi bặm, có lẽ vừa từ doanh trại về. Nhìn thấy Tô Uyển, chàng sững lại.
“Uyển, sao nàng—”
“Đừng lại gần ta!” nàng hét lên, đôi mắt đỏ rực.
Chàng sững sờ, chưa kịp nói gì, nàng đã ném bức thư về phía chàng.
“Đọc đi! Cha ta chết vì ai? Tô phủ sụp đổ vì ai? Là do phụ thân chàng!”
Lâm Dục Thiên cầm lá thư, ánh mắt dần tối lại.
“Ta… không biết gì về việc này.”
“Không biết? Chàng là con của kẻ đã giết cha ta, vậy mà chàng nói không biết ư?”
“Uyển, hãy nghe ta—”
“Ta không muốn nghe!”
Nàng quay người, nước mắt rơi lã chã, giọng nghẹn lại:
“Ta đã từng tin chàng... tin rằng ít nhất giữa chúng ta còn có sự thật. Nhưng hóa ra, mọi thứ chỉ là dối trá.”
Chàng bước đến, cố nắm lấy tay nàng, nhưng nàng gạt ra.
Ánh nến chập chờn, phản chiếu đôi mắt chứa đầy tuyệt vọng.
“Từ nay... đừng gọi ta là phu nhân nữa.”
Câu nói như nhát dao cắt ngang đêm tối.
Lâm Dục Thiên đứng bất động, tay nắm chặt lá thư, giấy nhăn lại trong lòng bàn tay.
Ánh mắt chàng tràn đầy nỗi đau và bất lực.
Bên ngoài, mưa bắt đầu rơi — từng hạt nặng nề, lạnh buốt như giọt lệ từ trời cao.
Trong bóng tối, Lâm Nhược Dao đứng nơi hành lang, mỉm cười nhạt.
“Cuối cùng... cũng đến lúc nàng phải rời khỏi phủ này rồi, Tô Uyển.”