Trời đã sang thu.
Sáng sớm nơi núi Lâm Sơn mờ ảo sương giăng, từng tầng mây vờn quanh mái chùa cổ. Tiếng chuông ngân dài hòa cùng tiếng gió khiến cảnh vật tĩnh lặng đến nao lòng.
Tô Uyển ngồi trước hiên chùa, tay cầm chổi quét những chiếc lá rụng vàng. Từ ngày rời khỏi Lâm phủ, nàng đã nương nhờ nơi đây — ngôi chùa nhỏ tên Thiên Âm Tự, do một vị ni cô già trụ trì.
Áo vải thô, cơm rau dưa, cuộc sống giản đơn mà bình yên, nhưng tâm nàng lại chẳng thể an.
Mỗi đêm khi trăng lên, nàng vẫn mơ thấy khuôn mặt ấy — khuôn mặt mang đôi mắt u buồn của Lâm Dục Thiên.
“Nếu có thể, ta chỉ muốn quên hết, sống cuộc đời bình thường…”
Nàng từng nói câu đó với chính mình, nhưng trái tim chẳng nghe theo lý trí.
Bước chân nhẹ vang sau lưng, Hạnh Nhi cất tiếng:
“Phu nhân... à không, tiểu thư, người vẫn chưa ăn sáng.”
Tô Uyển khẽ mỉm cười:
“Cứ gọi ta là Tô Uyển thôi, ‘phu nhân’ đã là chuyện quá khứ.”
“Nhưng… thiếu gia vẫn tìm người khắp nơi.”
Hạnh Nhi ngập ngừng.
“Từ hôm phủ phát hiện người mất tích, chàng đi suốt, không về kinh. Có người nói chàng đã đến cả Tô Sơn tìm dấu vết cũ.”
Tô Uyển dừng tay, ánh mắt xa xăm.
“Chàng tìm ta để làm gì? Để giải thích? Hay để ép ta quay về phủ, sống trong cái lồng vàng đó?”
“Không đâu…” Hạnh Nhi vội nói. “Nô tỳ nghe nói… thiếu gia phát hiện có người đã làm giả chứng thư năm xưa. Có thể Tô đại nhân… không chết như lời đồn.”
Tay Tô Uyển run lên, chổi rơi xuống đất.
“Ngươi nói sao?”
Hạnh Nhi vội kể lại:
“Thiếu gia đến dinh Lưu đại phu — người từng chữa bệnh cho Tô đại nhân. Ông ấy nói, xác được chôn năm đó không phải là cha người. Có ai đó đã tráo đổi thi thể trong đêm cháy Tô phủ…”
Nàng sững người, tim đập dữ dội.
“Không phải... cha ta?”
Mọi âm thanh xung quanh như biến mất. Chỉ còn tiếng chuông chùa vọng lại từ xa, trầm buồn mà nặng nề.
Nếu cha chưa chết…
Vậy ông đang ở đâu suốt bao năm qua?
Và ai đã dựng nên màn kịch bi thương ấy?
Cơn gió thổi qua, lá vàng bay tán loạn. Trong khoảnh khắc, Tô Uyển bỗng có linh cảm rằng — tất cả mọi thứ chỉ mới bắt đầu.
Trong khi đó, tại thành Trường An, Lâm Dục Thiên ngồi trong thư phòng, trước mặt là một chồng thư từ cũ, giấy tờ bị mục và những mảnh giấy cháy sém còn lưu lại từ đêm Tô phủ gặp nạn.
Từ khi Tô Uyển rời đi, chàng gần như không ngủ. Mỗi lần nhắm mắt, hình ảnh nàng rời khỏi phủ trong mưa lại hiện ra — dáng người nhỏ bé nhưng kiên quyết.
“Thiếu gia, có người đến gặp.”
Tiếng quản gia vang lên ngoài cửa.
“Cho vào.”
Người bước vào là một lão tỳ già, tóc bạc trắng, đôi mắt đục mờ.
“Ngươi là…”
“Thuộc hạ cũ của Tô đại nhân.” Lão cúi đầu, giọng run run. “Ta đến để nói điều mà năm xưa không dám nói.”
Lâm Dục Thiên siết chặt nắm tay:
“Nói đi.”
“Đêm đó, người phóng hỏa không phải người của Lâm gia… mà là của Phủ Trung Sư.”
Chàng giật mình: “Phủ Trung Sư? Ý ngươi là… phe của Thừa tướng Phó Kỳ?”
Lão gật đầu:
“Phải. Phó Kỳ và Lâm Hạo Nhiên từng có thỏa thuận ngầm. Họ muốn diệt Tô phủ để chiếm đất quân nhu ở Nam châu, nhưng sau đó Phó Kỳ trở mặt, khiến Tô gia sụp đổ nhanh hơn dự kiến. Tô đại nhân biết được bí mật này, nên bị truy sát. Lâm Hạo Nhiên khi đó... chọn im lặng để bảo vệ địa vị của mình.”
Từng lời như dao cứa vào lòng.
Lâm Dục Thiên cúi đầu, giọng khàn đặc:
“Vậy cha ta… ông biết tất cả sao?”
“Biết. Nhưng không ngăn cản.”
Một cơn gió lạnh thổi qua, ánh nến lung lay, bóng chàng in dài trên tường như bị kéo giãn bởi nỗi đau.
Giờ đây, tất cả những gì Tô Uyển từng tin — và từng trách — đều là sự thật.
Chàng đứng dậy, giọng khàn khàn:
“Nếu Tô đại nhân còn sống… ta phải tìm được ông ấy. Dù phải trả giá bằng tất cả.”
Đêm ấy, tại Thiên Âm Tự, Tô Uyển giật mình tỉnh giấc.
Có tiếng bước chân dừng ngoài cửa.
“Là ai?”
Không ai đáp. Chỉ có một tờ giấy được đẩy nhẹ vào khe cửa.
Nàng nhặt lên, mở ra, trên đó viết:
“Ngươi muốn biết cha ngươi ở đâu không?
Hãy đến Trấn Mộc Dương, đêm rằm, bên cầu đá.
Đi một mình.”
Giấy không ký tên, mực vẫn còn ướt.
Nàng run run nắm chặt tờ giấy, ánh trăng rọi qua cửa sổ, in hình nàng trên nền đất lạnh.
Phía sau ánh đèn, tầng sương dày đặc đang che giấu một bí mật khủng khiếp —
và cũng là con đường đưa nàng đến định mệnh thật sự của đời mình.