cô dâu nhà họ lâm

Chương 13: Đêm rằm ở trấn mộc dương


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm rằm tháng tám, trăng tròn như chiếc đĩa bạc treo giữa trời. Ánh trăng trải dài trên mặt đất, sáng lạnh đến lạ lùng.

Trấn Mộc Dương nằm nép mình bên sườn núi, là một vùng hẻo lánh, quanh năm sương mù bao phủ. Những mái ngói rêu phong, tiếng chó sủa vọng xa xa, và mùi khói bếp phảng phất trong gió khiến nơi này vừa quen vừa lạ.

Tô Uyển khoác chiếc áo choàng xám, che kín gương mặt. Dưới tấm khăn trùm, ánh mắt nàng ánh lên sự cảnh giác.

Bức thư trong tay run nhẹ theo từng nhịp tim.

“Trấn Mộc Dương – bên cầu đá – đêm rằm.”

Nàng dừng lại trước cây cầu nhỏ bắc qua con suối cạn. Ánh trăng chiếu lên mặt nước phản chiếu đôi chân mảnh khảnh, tấm áo choàng phấp phới.

Mọi thứ yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng nước chảy róc rách.

Đột nhiên, từ trong rừng, một tiếng cú kêu khẽ vọng ra — âm trầm, như tín hiệu.

Một bóng người mặc áo đen xuất hiện bên kia cầu, chậm rãi bước đến.

Tô Uyển căng thẳng, nắm chặt tay.

“Ngươi là ai? Là người gửi thư cho ta?”

Bóng đen dừng lại cách nàng vài bước, giọng khàn khàn vang lên:

“Phải. Nhưng không phải ta viết thư. Ta chỉ được sai đến… để dẫn ngươi đi gặp người cần gặp.”

“Người cần gặp?”

“Là người biết rõ chân tướng cái chết của cha ngươi.”

Trái tim nàng đập dồn dập.

“Đưa ta đi.”

“Ngươi quả quyết thật.” Bóng đen cười khẽ. “Không sợ đây là bẫy sao?”

“Ta sợ, nhưng ta càng sợ sống trong dối trá.”

Bóng đen gật đầu, xoay người đi trước. Nàng lặng lẽ theo sau.

Con đường dẫn vào rừng tối tăm, chỉ có ánh trăng rải rác qua những kẽ lá. Tiếng côn trùng kêu rền rĩ, hòa cùng tiếng gió xào xạc.

Họ đi rất lâu, đến khi trước mặt hiện ra một căn nhà gỗ cũ, bên ngoài phủ đầy rêu xanh, như bị bỏ hoang đã nhiều năm.

“Vào đi.”

Tô Uyển ngập ngừng, nhưng rồi hít sâu, đẩy cửa bước vào.

Bên trong, ánh đèn leo lét chiếu lên một thân người đang ngồi tựa lưng vào ghế.

Người đó khoác áo choàng xám tro, tóc bạc quá nửa, gương mặt gầy gò — nhưng ánh mắt lại sáng đến lạ.

“Ngươi là…”

Giọng nàng run rẩy.

Người kia khẽ cười, giọng trầm khàn:

“Uyển Nhi… con lớn rồi.”

Trái tim nàng như ngừng đập.

“Cha…?”

Người đàn ông chậm rãi gật đầu.

“Phải. Là cha đây.”

Tô Uyển bước vội đến, quỳ sụp xuống, nước mắt tràn ra như vỡ bờ:

“Cha! Con tưởng… cha đã chết rồi!”

Ông Tô khẽ đặt tay lên vai con gái, ánh mắt đầy thương yêu và mệt mỏi:

“Cha phải chết... để sống. Chỉ có như vậy mới khiến chúng không truy cùng giết tận.”

“Là Lâm gia ư?” nàng nghẹn giọng.

“Không chỉ Lâm gia.” Ông thở dài. “Phó Kỳ mới là kẻ cầm đầu, còn Lâm Hạo Nhiên chỉ là kẻ thỏa hiệp. Nhưng giờ, thế cục đã khác. Phó Kỳ đang dùng chính Lâm phủ làm bàn đạp để chiếm lấy triều chính. Con không thể trở về đó.”

“Nhưng… con không thể để mặc Dục Thiên—”

“Dục Thiên?” Ông thoáng cau mày. “Con còn nhớ đến nó sao? Đừng quên, máu nhà họ Lâm đã nhuộm đỏ Tô phủ.”

“Cha!” Tô Uyển bật khóc. “Con biết chàng vô tội! Chàng không hề biết chuyện đó! Nếu chàng biết, chàng sẽ không bao giờ để điều ấy xảy ra!”

Ông Tô lặng im nhìn con gái đang run rẩy trong nước mắt, một lát sau mới khẽ nói:

“Có những thứ, Uyển Nhi à, không phải chỉ dựa vào lòng tin mà có thể cứu được.”

Nàng nghẹn ngào: “Nhưng nếu con không tin, vậy con còn gì nữa?”

Ánh đèn leo lét phản chiếu đôi mắt u buồn của ông.

“Con là con gái của Tô gia. Hãy nhớ lấy điều đó. Đừng để tình cảm khiến con quên đi mối thù này.”

Ngoài kia, gió thổi mạnh hơn, mang theo mùi cỏ ẩm và hơi sương lạnh lẽo.

Trong lòng Tô Uyển, giữa mớ cảm xúc hỗn độn, niềm vui đoàn tụ và nỗi đau quá khứ hòa vào nhau, khiến nàng như sắp nghẹt thở.

Cùng lúc đó, bên ngoài khu rừng, có một người đang đứng trên sườn dốc, lặng lẽ quan sát căn nhà gỗ.

Lâm Dục Thiên.

Chàng đã lần theo dấu vết từ Thiên Âm Tự đến tận đây. Từ xa, chàng thấy nàng bước vào căn nhà hoang, và tim chàng như thắt lại — vừa mừng, vừa đau.

“Tô Uyển…”

Chàng thì thầm tên nàng, nhưng không dám bước vào.

Từ phía sau, giọng nói lạnh lùng vang lên:

“Cuối cùng, ngươi cũng tìm được đến đây.”

Lâm Dục Thiên quay phắt lại. Một nhóm người áo đen đã bao vây quanh chàng. Dẫn đầu là Lâm Nhược Dao, ánh mắt đầy vẻ khinh miệt.

“Muội?”

“Muội làm gì ở đây? Đừng bảo là đến ‘giúp’ Tô Uyển nhé?”

Nhược Dao cười khẽ, nụ cười lạnh như băng:

“Giúp ư? Không, ta chỉ làm điều mà cha dặn — dọn sạch những gì có thể khiến Lâm gia bị hủy hoại. Cả nàng ta... lẫn người cha còn sống của nàng.”

“Ngươi nói gì?”

“Đừng giả ngốc nữa.” Nàng phẩy tay. “Giết bọn họ.”

Lâm Dục Thiên rút kiếm, ánh thép lóe sáng dưới ánh trăng.

“Qua xác ta!”

Cuộc giao tranh bùng nổ. Tiếng kiếm chạm vang lên trong đêm, chém rách không khí. Áo đen ngã xuống, nhưng người của Nhược Dao vẫn tràn tới. Máu văng lên vệt đỏ thẫm giữa nền sương bạc.

Trong nhà, Tô Uyển nghe thấy tiếng động, lập tức chạy ra.

“Cha! Có người đến!”

Ông Tô bật dậy, giọng khàn: “Không, đó là bẫy! Con chạy đi!”

“Không! Con sẽ không bỏ cha lại!”

Cửa bật mở — nàng thấy Lâm Dục Thiên đang chiến đấu giữa vòng vây, áo choàng dính máu, nhưng ánh mắt vẫn sáng như lửa.

“Dục Thiên!” nàng hét lên.

Chàng quay lại, thoáng kinh ngạc khi thấy nàng.

“Uyển! Mau đưa cha nàng chạy đi!”

Nàng lao về phía chàng, giúp chàng đỡ một nhát kiếm suýt chém tới. Máu từ vai nàng văng ra, loang đỏ trên áo.

“Ngươi bị thương rồi!”

“Không sao…” nàng khẽ nói, giọng yếu ớt. “Ta chỉ… không muốn lại mất chàng nữa.”

Chàng siết chặt nàng trong tay, đôi mắt rực lửa.

“Ta thề, dù là ai đứng sau, ta cũng sẽ không để họ động đến nàng.”

Phía sau, ông Tô đứng sững, ánh mắt phức tạp. Ánh trăng chiếu xuống, rọi vào vết sẹo cũ trên mặt ông.

“Có lẽ… cha đã sai. Người này… thực sự yêu con.”

Lời nói chưa dứt, một mũi tên bắn ra từ trong rừng, lao thẳng về phía họ—

Lâm Dục Thiên xoay người chắn cho Tô Uyển.

Máu bắn tung, nhuộm đỏ mặt đất.

“Dục Thiên!” nàng hét lên.

Chàng ôm lấy vai nàng, môi mấp máy:

“Đừng… khóc… Ta… vẫn ổn…”

Ánh trăng soi xuống khu rừng rực lửa và máu, chiếu lên đôi mắt ngấn lệ của Tô Uyển — đôi mắt của người con gái đã mất tất cả, nhưng vẫn còn một niềm tin không thể chết.

“Dục Thiên, nếu có kiếp sau... ta vẫn muốn gặp lại chàng, dưới ánh trăng này.”


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×