Bình minh ló dạng trên thành Bắc, nhưng khói từ các trận chiến đêm qua vẫn còn bốc lên, quấn quanh các tháp canh.
Lâm Tư Vũ đứng trên bức tường thành, áo giáp bạc sáng loáng dưới ánh nắng, tay cầm thanh kiếm, mắt dõi theo từng động tĩnh của kẻ thù.
“Họ sẽ không bỏ lỡ cơ hội nào để xâm nhập thành. Mỗi giây phút đều quý giá,” — chàng thầm nghĩ.
Bên cạnh chàng, Liễu Tâm Nghi bận rộn cứu trợ dân chúng, mắt luôn quan sát từng góc thành.
“Nếu không nhanh chóng, nhiều mạng người sẽ bị mất. Dù chỉ là một khoảnh khắc, cũng không thể lơ là,” — nàng thầm thì.
Trận chiến đột ngột bùng lên khi một nhóm phản loạn từ phía Nam xông tới, mang theo cờ hiệu đen, tiếng hò hét vang dội.
Lâm Tư Vũ ra lệnh:
“Phòng thủ phía Nam! Không để bất cứ ai xâm nhập!”
Liễu Tâm Nghi chạy theo phía sau, giúp những người bị thương chạy vào nơi an toàn. Khi một tên lính phản loạn chém tới gần, chàng lập tức lao vào chặn, nhịp tim dồn dập.
“Cô không sao chứ?” — Lâm Tư Vũ hỏi, ánh mắt dừng lại nơi nàng.
“Tôi… vẫn ổn,” — Liễu Tâm Nghi đáp, nhưng trái tim nàng cũng đập nhanh.
Khoảnh khắc sinh tử ấy, tình cảm giữa họ không cần lời nói, chỉ còn ánh mắt, cử chỉ, nhịp tim đồng điệu.
Họ nhận ra: sinh tử cũng có thể trở thành sợi dây gắn kết trái tim, biến tình cảm chớm nở thành sự tin tưởng sâu sắc.
Trận chiến tạm lắng, nhưng khói và bụi vẫn bao phủ toàn thành. Lâm Tư Vũ và Liễu Tâm Nghi đứng cạnh nhau trên bức tường thành, nhìn xuống cảnh tượng hỗn loạn, nhận ra: tình yêu giữa họ vừa mới bắt đầu, nhưng đã đủ mạnh để vượt qua nguy hiểm trước mắt.
Chiều đến, khi thành Bắc tạm yên, Lâm Tư Vũ trở về phủ tướng quân, nơi các quan lại trung thành đang chờ báo cáo tình hình.
Một bức thư mật được đưa đến, tiết lộ một phần âm mưu trong triều:
“Một số quan lại đang liên kết với phản loạn, âm mưu lợi dụng chiến loạn để đoạt quyền lực,” — bản tin ghi rõ.
Ánh mắt Lâm Tư Vũ trở nên sắc bén:
“Âm mưu trong triều… phức tạp hơn dự đoán. Ta phải xử lý thận trọng nếu không muốn mất nhiều sinh mạng.”
Liễu Tâm Nghi đứng bên cạnh, thầm nghĩ:
“Nếu không nhanh chóng điều tra và hành động, kẻ thù sẽ tận dụng sơ hở, hủy diệt thành Bắc và cả tướng quân.”
Chàng quay sang nàng, ánh mắt vừa tin tưởng vừa trân trọng:
“Cô không chỉ dũng cảm mà còn thông minh. Ta cần cô sát cánh, không chỉ trong trận chiến, mà cả khi đối phó âm mưu trong triều.”
Hai người cùng nhau phân tích bản đồ, lập kế hoạch chống phản loạn bên ngoài, đồng thời dò xét kẻ phản bội trong triều.
Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt họ trao nhau, không lời nào diễn tả hết lòng tin, quyết tâm và tình cảm đang nảy nở.
Bóng tối dần buông xuống, khói lửa vẫn còn vương trên thành.
Lâm Tư Vũ thầm nghĩ:
“Dù bão lửa và âm mưu có dày đặc, ta sẽ bảo vệ nàng bằng chính sinh mạng.”
Liễu Tâm Nghi cũng thầm nhủ:
“Dẫu nguy hiểm rình rập, ta sẽ sát cánh bên chàng, không rời bước.”
Trong lòng họ, mối quan hệ định mệnh giữa hai con người vừa chớm nở, vừa nảy sinh tình cảm, vừa chuẩn bị đối mặt với những thử thách sinh tử phía trước — phản bội, âm mưu, và chiến tranh không khoan nhượng.