Chương 1: Té Một Cái, Về Tới Mấy Trăm Năm Trước
Tôi tên Kỳ Dư. Hai mươi tư tuổi, giáo viên thực tập chuyên môn Vật lý, dân miền Tây chính gốc, đam mê võ thuật từ nhỏ. Ai nhìn cũng bảo tôi đẹp — mà đẹp kiểu nghĩa là "khá nhìn được" chớ không phải hào hoa phong nhã. Cao mét bảy, dáng người ốm vừa phải, tay chân nhanh nhẹn, mắt sáng và đặc biệt rất hay cười.
Tính tôi vui vẻ, hài hước, dễ gần gũi với học sinh, nhưng thiệt ra lại sống rất nội tâm. Có những đêm ngồi một mình với mì tôm và lon nước ngọt, tôi tự hỏi sao đời mình không được vầy này vầy kia, giá mà được quay về thời xưa, lấy cái biết bây giờ đi giúp dân, dẫn làng, dạy người thì chắc... thành ông Bàn Cổ. Mà thôi, mơ cho vui, chớ giờ tôi còn đang thiếu nợ tiền phòng trọ.
Chiều hôm đó, lúc ông trời đang ngã vàng nhẹ nhẹ cuối buổi, phòng 11A2 nóng hầm hập như cái lò bánh mì. Tôi vừa chỉ tay lên bảng, vừa quẹt mồ hôi nhỏ giọt:
"Năng lượng mặt trời là nguồn năng lượng sạch vô tận, có thể chỉ dẫn..."
Tiếng trống tan học bất thần vang lên, kéo theo tiếng xì xào, bàn ghế kéo kèn kẹt. Ngoài trời, mưa ào xuống như ai giội nước từ trên mái. Đám học trò chưa kịp rút dù thì đã túa ra cửa như ong vỡ tổ, đứa chạy bộ, đứa che cặp lên đầu, đứa hò hét như đang đi bão. Tôi đứng yên bên bục giảng, mắt liếc ra cửa sổ, lòng bỗng dưng thấy nhớ... một cơn mưa thuở nhỏ. Tôi gom mớ bài lại, mắt liếc ra khung cửa sổ.
Cơn mưa chiều làm tôi nhớ thời nhỏ ở quê — lúc mình còn ham chơi, mỗi lần trời mưa là lật đật lao ra sân, hứng từng giọt nước trên mặt mà cười như trúng số.
Tôi bỗng thèm cái cảm giác đó. Không kịp suy nghĩ, tôi xách cặp ra ngoài, đi xuyên màn mưa như kẻ lãng du lạc thời. Mưa tạt rát mặt, nhưng trong lòng tôi bỗng nhẹ bẫng một cách kỳ lạ.
Tôi ngửa mặt lên trời, vừa cười vừa hét:
"Sống phải vui chớ! Tuổi trẻ mà!"
Đoàng!
Một tia sét xé ngang trời. Tôi chỉ kịp thấy ánh sáng trắng loá, nghe tiếng nổ chát chúa... rồi tối thui.
..
Tôi mở mắt ra trong ánh nắng chói chang. Trên đầu là trời cao xanh ngắt, vài cánh én lượn qua như tranh thủ điểm tô cho khung cảnh lạ lẫm. Gió mang theo mùi ngai ngái của đất ướt, lẫn vào mùi rơm mới, đậm đặc như ký ức tuổi thơ bị khuấy lên đột ngột.
Tôi đang nằm sóng soài trên một thửa ruộng bùn lầy, xung quanh là đồng bằng mênh mông, có lũy tre xanh viền theo con đường đất đỏ uốn lượn. Mặt đất mềm nhũn như bột, đôi chân tôi đạp trúng thứ gì mềm mềm — ủa, cứt trâu! Tôi bật ngồi dậy, mặt mày méo xệch.
Gió thổi lồng lộng làm tôi rùng mình — khoan khoan... sao gió nó lùa dữ vậy? Tôi cúi nhìn xuống. Trời đất ơi, trần như nhộng! Không một mảnh vải, không dép không quần, đúng nghĩa "sinh ra lần nữa" giữa ruộng lầy.
Cách đó không xa, một bà lão lom khom bó rau, thân hình gầy gò, lưng còng, da nhăn nheo như vỏ cây, tóc bạc phơ vấn cao, mặc trường sam nâu dài phủ gót, tay áo rộng thùng thình. Mấy đứa nhỏ trần truồng chạy rượt nhau trong tiếng cười nắc nẻ, chân trần dẫm bùn, rượt thêm con gà mái đang bay túi bụi. Một đứa trong bọn bất thần quay lại, thấy tôi ngồi chình ình liền hét toáng:
"Ngoại ơi! Có thằng khùng nằm bùn kìa! Lại còn... trần truồng như tụi con nít nữa!"
Nghe xong, tôi chỉ muốn độn thổ. Không kịp nghĩ suy, tôi lật đật đứng dậy, lủi thẳng vào bụi chuối gần đó, vừa chạy vừa thở như bò kéo cày. Sau lưng, tôi nghe bà cụ quát lớn:
"Mấy đứa kia đừng có chỉ trỏ tầm bậy! Đi vô nhà mau!"
Tiếng chân bọn nhỏ chạy loạn xạ. Còn tôi thì vấp phải rễ chuối, suýt té sấp mặt, tay vẫn níu chặt mấy tà lá che thân.
Tôi vừa run vừa lẩm bẩm:
"Trời ơi... chỗ quái nào vầy nè? Khoan khoan... mình mơ hay tỉnh vậy trời? Nãy là đang dưới mưa... giờ nắng chang chang?"
Ánh mắt tôi liếc quanh. Cảnh vật trước mặt như bước ra từ một bộ phim cổ trang: mái tranh vách đất, lu nước đặt trước sân, khói lam chiều tỏa mỏng như sương. Mấy đứa nhỏ đen nhẻm, tóc búi hai bên, mình trần đóng khố vải thô, cười đùa rượt con gà mái quanh đống rơm như lũ tiểu yêu phá làng. Xa xa, một con trâu mộng được buộc dưới tán cây bạch đàn già, gặm cỏ thong dong. Con đường đất chạy dọc cánh đồng, dẫn về phía mấy ngôi nhà tranh rải rác giữa những rặng tre xanh ngắt.
Tôi nuốt nước bọt cái ực, cố trấn tĩnh: “Không điện thoại, không nhà cao tầng, không xe máy, không tiếng còi... đồ đạc cũng không, đến cả... cái quần cũng không nốt. Mà mấy người này... đâu phải mặc đồ thời nay. Kiểu này... không lẽ xuyên về thời cổ thiệt rồi sao?”
Tôi vội vã bò ra sau bụi chuối, lấy lá to quấn vội quanh hông như Tarzan. Trời ơi là trời, lá thì ngắn mà thân thì dài, tôi cứ xoay tới xoay lui như thằng khùng, tim đập thình thịch.
Chưa kịp hoàn hồn thì nghe tiếng chó sủa rộ lên, theo sau là tiếng chân người chạy bùm bùm.
"Bắt nó lại! Có thằng trộm đang núp trong bụi chuối nhà bà Ngưu!"
Tôi hốt hoảng, quấn lá không xong cũng cắm đầu chạy. Vừa chạy vừa ôm tà lá chuối, vừa la:
"Tôi không phải trộm! Tôi bị té! Tôi bị... xuyên không rồi mà!"
Tui phóng đại qua bờ ruộng, giẫm nát đám rau nhà ai không biết. Gặp bụi tre là tui cắm đầu vô, cào xước cả tay. Nhìn quanh, tui chỉ thấy nhà tranh mái ngói, sân đất nện, mấy cái lu, mấy cái thúng. Kiến trúc thì toàn kiểu phim kiếm hiệp ngày xưa, không bóng dáng xe máy, tivi, hay dây điện gì sất!
Phía trước có bức tường đá thấp, bên trong là cái sân trống – chắc nhà ai đó khá giả. Tui hết đường lui, đành phóng vô như mèo bị dí, chui ra sau vườn trốn sau cái chum nước to đùng.
Tiếng chân người rầm rập tiến lại. Tui nín thở, mồ hôi chảy như tắm. Rồi một giọng con gái lạnh tanh vang lên:
"Chuyện gì mà ồn ào dữ vậy?"
Tui liếc mắt nhìn qua khe chum, tim muốn rớt xuống bụng.
Trước mặt là một cô gái mặc trường sam trắng, lụa mỏng manh như sương sớm, ôm lấy dáng người uyển chuyển, nuột nà không chỗ chê. Tóc nàng búi cao, cài trâm ngọc lấp lánh, vài sợi tóc mai rủ nhẹ càng tôn nét dịu dàng. Nàng đứng chắp tay, đôi mắt đen láy sâu hun hút như mặt nước đêm thu, làn da trắng hồng mịn như lòng trắng trứng gà vừa bóc, đôi môi chúm chím đỏ như trái lựu chín. Gió lướt nhẹ qua, vạt áo tung bay, để lộ đôi chân thon dài thoắt ẩn thoắt hiện dưới lớp lụa… khiến tui suýt nghẹn họng, tim đập loạn xạ. Giống y như cảnh mộng bước ra từ phim kiếm hiệp.
Một ông già hổn hển lên tiếng:
"Cô Tô! Có thằng lạ mặt mặc đồ kỳ quặc – à không, là không mặc gì hết – chạy lòng vòng trong làng! Có thể là kẻ vượt ngục đó!"
Cô gái nhíu mày, rồi nghiêm giọng:
"Tản ra kiếm. Nhưng nhớ, nếu là người điên hay bị thương, đem về y quán trước, đừng có đánh đập bậy bạ!"
Tui rùng mình. Người gì đâu mà vừa đẹp, vừa lạnh, vừa oai. Chắc đây là nữ chính định mệnh của tui rồi.
Tui tính chuồn ra cửa sau thì vấp trúng cái rổ. Cái rổ lăn lông lốc, tui đổ ập ra giữa sân.
Nguyên đám người quay đầu lại như bị giật dây. Mắt tròn như cái trứng gà luộc, miệng thì há ra như cá rô trúng mồi câu. Tui thét lên
"Không phải tui ăn trộm! Tui kiếm đồ mặc thôi!"
Một bà la lớn:
"Nó kìa! Thằng điên trần truồng!"
Một cây chổi quét sân bay vèo tới, tui đưa tay đỡ theo phản xạ – hụt! Cây chổi đập vô vai nghe cái rốp, rát như ăn roi. Tui lật đật bật dậy, quên mất cái lá chuối, để lộ... ánh sáng chan hòa.
Mấy đứa nhỏ ré lên "Ối trời má ơi! Hắn lộ hàng rồi!"
Bà cụ đứng gần đó cũng la choáng "Tụi bây đừng có nhìn! Đồ quỷ sứ!"
Cô gái áo trắng vừa quay đầu lại, bắt gặp cảnh đó thì đứng sững. Đôi má nàng thoắt đỏ như trái cà chua chín cây. Chưa kịp nói gì, nàng tung một cú đá ngang trời, chân dài vút tới như tia chớp.
Tui quýnh quáng che lại chỗ hiểm, đành lãnh trọn cú đá ngay bả vai. Cả người bay ngược ra sau, rớt cái bịch vô chậu nước sau hè.
Tui rên rỉ: "Mới tỉnh dậy chưa bao lâu... mà số phận sao éo le dữ thần vậy trời!"
Tiếng cô gái lạnh như đá vọng lại:
"Ngươi tên gì?"
Tui quay đầu lại, thấy cô gái áo trắng bước tới, tay đặt lên chuôi kiếm. Ánh mắt nàng quét qua tui như dao.
Tui nuốt nước bọt cái ực:
"Tui… à không, tiểu nhân… tên Kỳ Dư…"
Nàng hơi nheo mắt. Một tên lính trong đám thì thầm:
"Không lẽ là... Kỳ Dư – cái tên có trong danh sách truy nã tuần trước? Giết người ở trấn Nam Dương!"
Tiếng xì xào nổi lên.
Tui trố mắt, miệng há ra không khép lại được: Giết người? Truy nã? Cái quỷ gì vậy?
Té một cái, giữa trời mưa,
Tỉnh ra nằm giữa… bãi dừa năm xưa.
Không quần áo, chẳng nón dừa,
Chỉ còn tấm lá… che vừa cái thân.
Xung quanh dân dã quê chân,
Trẻ con đóng khố, người trần vui chơi.
Thì ra mộng giữa đất trời,
Một anh giáo trẻ… đã rơi ngược về.
📝 Lời của tác giả – Điệp Liên Tú:
Kính gửi quý độc giả mến thương,
Có lẽ ít ai bắt đầu viết truyện bằng một tiếng… té. Nhưng tôi — một người không xuất thân văn chương, chẳng học qua lớp sáng tác nào, lại chọn chính cú té đó để mở đầu cho một giấc mộng lớn: Cơ Đồ Trong Điêu Tàn.
Tôi là một người làm phim. Đã từng bước qua ánh đèn, từng ôm những kịch bản không thể bấm máy, từng chật vật với đời, và rồi... cầm lấy bàn phím, gõ từng chữ như đang gõ vào trái tim mình.
Kỳ Dư không phải một vị anh hùng trời sinh. Hắn chỉ là một thanh niên bình thường — giống như tôi, giống như biết bao người trong chúng ta — chỉ khác là… hắn “té về quá khứ”. Nhưng qua đôi mắt hắn, tôi muốn kể một câu chuyện: về nhân nghĩa, về dân, về lý trí, và cả... ước mộng vươn lên giữa thời loạn.
Tôi không giỏi văn, không dùng từ hoa mỹ. Tôi chỉ viết bằng tất cả tình thương và khao khát kể chuyện. Mong rằng từng dòng, từng đoạn, từng nhân vật sẽ tìm được một chỗ đứng trong tim bạn đọc.
Nếu có thể, xin hãy cùng tôi đồng hành. Xin hãy tha thứ nếu câu chữ còn vụng về. Và xin hãy đón nhận — bằng tất cả tấm lòng — một câu chuyện được viết từ… đáy lòng.
Điệp Liên Tú
(Sài Gòn, một đêm mưa – với một tách cà phê đã nguội)