CƠ ĐỒ TRONG TRO TÀN - THẦY GIÁO XUYÊN KHÔNG VỀ LOẠN THẾ, TAY TRẮNG DỰNG NÊN BÁ NGHIỆP

Chương 2: Kỳ Dư Tôi Bị Lộ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tôi chưa kịp tính bước kế tiếp thì nghe tiếng chó sủa rần trời từ hướng làng vọng lại. Một con chó mực to như cái ghế đẩu lao tới, mắt đỏ rực, nước dãi nhiễu lòng thòng. Tôi nổi da gà, còn đang lóng ngóng thì phía xa có ai đó la lớn:

"Bà con ơi! Có thằng lạ hoắc trần truồng đang trốn trong bụi chuối sau nhà bà Ngưu kìa!"

Chết cha! Bể mánh rồi!

Tôi bật dậy, vắt giò lên cổ mà chạy. Cái lá chuối quấn ngang hông thì lỏng lẻo như tàu lá chuối gặp gió, tôi vừa chạy vừa níu vừa rên:

"Đừng rớt nghe cha nội... đừng rớt bây giờ...!"

Sau lưng, tiếng la ó um sùm, chó sủa inh ỏi, tiếng chân người chạy bùm bùm trên nền đất nhão vang khắp xóm. Một ông già vai đeo cuốc gào lên:

"Bắt nó lại! Bắt cái thằng mất trí kia lại! Nó chắc chắn là tội phạm đó!"

Tôi té ngửa: "Tội phạm cái gì? Tôi mới tỉnh dậy chưa đầy mười phút mà thành tội phạm rồi?"

Tôi phóng đại qua bờ ruộng, giẫm nát đám rau nhà ai không biết. Gặp bụi tre là tôi cắm đầu vô, cào xước cả tay. Nhìn quanh, tôi chỉ thấy nhà tranh mái ngói, sân đất nện, mấy cái lu, mấy cái thúng. Kiến trúc thì toàn kiểu phim kiếm hiệp ngày xưa, không bóng dáng xe máy, tivi, hay dây điện gì sất!

Phía trước có bức tường đá thấp, bên trong là cái sân trống – chắc nhà ai đó khá giả. Tôi hết đường lui, đành phóng vô như mèo bị dí, chui ra sau vườn trốn sau cái chum nước to đùng.

Tiếng chân người rầm rập tiến lại. Tôi nín thở, mồ hôi chảy như tắm. Rồi một giọng con gái lạnh tanh vang lên:

"Chuyện gì mà ồn ào dữ vậy?"

Tôi liếc mắt nhìn qua khe chum, tim muốn rớt xuống bụng.

Trước mặt là một cô gái mặc trường sam trắng, lụa mỏng manh như sương sớm, ôm lấy dáng người uyển chuyển, nuột nà không chỗ chê. Tóc nàng búi cao, cài trâm ngọc lấp lánh, vài sợi tóc mai rủ nhẹ càng tôn nét dịu dàng. Nàng đứng chắp tay, đôi mắt đen láy sâu hun hút như mặt nước đêm thu, làn da trắng hồng mịn như lòng trắng trứng gà vừa bóc, đôi môi chúm chím đỏ như trái lựu chín. Gió lướt nhẹ qua, vạt áo tung bay, để lộ đôi chân thon dài thoắt ẩn thoắt hiện dưới lớp lụa… khiến tôi suýt nghẹn họng, tim đập loạn xạ. Giống y như cảnh mộng bước ra từ phim kiếm hiệp.

Một ông già hổn hển lên tiếng:

"Cô Tô! Có thằng lạ mặt mặc đồ kỳ quặc – à không, là không mặc gì hết – chạy lòng vòng trong làng! Có thể là kẻ vượt ngục đó!"

Cô gái nhíu mày, rồi nghiêm giọng:

"Tản ra kiếm. Nhưng nhớ, nếu là người điên hay bị thương, đem về y quán trước, đừng có đánh đập bậy bạ!"

Tôi rùng mình. Người gì đâu mà vừa đẹp, vừa lạnh, vừa oai. Chắc đây là nữ chính định mệnh của tôi rồi.

Tôi tính chuồn ra cửa sau thì vấp trúng cái rổ. Cái rổ lăn lông lốc, tôi đổ ập ra giữa sân.

Nguyên đám người quay đầu lại như bị giật dây. Mắt tròn như cái trứng gà luộc, miệng thì há ra như cá rô trúng mồi câu. Tôi thét lên:

"Không phải tui ăn trộm! Tui kiếm đồ mặc thôi!"

Một bà la lớn:

"Nó kìa! Thằng điên trần truồng!"

Một cây chổi quét sân bay vèo tới, tôi đưa tay đỡ theo phản xạ – hụt! Cây chổi đập vô vai nghe cái rốp, rát như ăn roi. Tôi lật đật bật dậy, quên mất cái lá chuối, để lộ... ánh sáng chan hòa.

Mấy đứa nhỏ ré lên: "Ối trời má ơi! Hắn lộ hàng rồi!"

Bà cụ đứng gần đó cũng la choáng: "Tụi bây đừng có nhìn! Đồ quỷ sứ!"

Cô gái áo trắng vừa quay đầu lại, bắt gặp cảnh đó thì đứng sững. Đôi má nàng thoắt đỏ như trái cà chua chín cây. Chưa kịp nói gì, nàng tung một cú đá ngang trời, chân dài vút tới như tia chớp.

Tôi quýnh quáng che lại chỗ hiểm, đành lãnh trọn cú đá ngay bả vai. Cả người bay ngược ra sau, rớt cái bịch vô chậu nước sau hè.

Tôi rên rỉ: "Mới tỉnh dậy chưa bao lâu... mà số phận sao éo le dữ thần vậy trời!"

Tiếng cô gái lạnh như đá vọng lại:

"Ngươi tên gì?"

Tôi quay đầu lại, thấy cô gái áo trắng bước tới, tay đặt lên chuôi kiếm. Ánh mắt nàng quét qua tôi như dao.

Tôi nuốt nước bọt cái ực:

"Tui… à không, tiểu nhân… tên Kỳ Dư…"

Nàng hơi nheo mắt. Một tên lính trong đám thì thầm:

"Không lẽ là... Kỳ Dư – cái tên có trong danh sách truy nã tuần trước? Giết người ở trấn Nam Dương!"

Tiếng xì xào nổi lên.

Tôi trố mắt, miệng há ra không khép lại được: Giết người? Truy nã? Cái quỷ gì vậy?

Cô gái tiến thêm bước nữa, tuốt kiếm khỏi vỏ. Ánh mắt sắc như dao cạo:

"Nếu ngươi không phải hắn… thì nói đi – sao tay ngươi có dấu ấn của tội đồ?"

Tôi cúi nhìn. Trên cổ tay là vết sẹo hình tam giác – vết sẹo mà... cơ thể này đã có sẵn!

Tôi chợt tỉnh ngộ — mình đang trong thân xác người khác. Và người đó… là tội phạm bị truy nã!!


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!