Chương 11: Chuẩn Bị Cho Cuộc Chiến
Ánh sáng le lói từ những ngọn đuốc chiếu lên những tấm bản đồ vẽ tay trên bàn gỗ. Kỳ Dư, Trấn Trưởng, Ngụy Phong, Phan Hào, và Vũ Lạc ngồi xung quanh bàn, vẻ mặt nghiêm túc và căng thẳng. Kỳ Dư không phải là một nhà quân sự, không có những chiến lược kinh nghiệm như những vị tướng cổ đại. Hắn chỉ là một giáo viên vật lý, nhưng những cuốn sách, những trận chiến trong các câu chuyện xưa đã giúp hắn có một vài kiến thức về chiến thuật. Tuy vậy, Kỳ Dư biết rõ mình không phải là chiến lược gia thiên tài, mà chỉ là người tìm tòi và thử nghiệm.
Hắn hít một hơi dài, rồi nhìn vào bản đồ, bắt đầu chia sẻ suy nghĩ của mình.
— Bọn thổ phỉ sẽ không chỉ tấn công từ một phía. — Kỳ Dư nói, cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh, mặc dù trong lòng hắn đang dâng lên những nỗi lo âu. — Mình đã đọc trong những chiến sử cổ xưa về việc quân địch có thể tấn công từ nhiều mặt để gây nhiễu loạn. Vì thế, chúng ta cần bảo vệ ba mặt của trấn. Khu đất phía Tây sẽ là nơi chủ yếu chúng tấn công, vì đó là con đường dễ dàng nhất vào trấn. Phía Đông là khu dự trữ lương thực, chúng ta không thể để chúng phá hủy. Còn phía Bắc, có đồi cao, nếu chiếm được vị trí này, sẽ dễ dàng phòng thủ.
Kỳ Dư ngừng lại, trong đầu hắn nhanh chóng so sánh với những gì đã học trong sách chiến thuật, nhớ lại những chiến lược tổ chức quân đội thời cổ, nhưng cảm thấy vẫn còn thiếu sót. Đành rằng Kỳ Dư có thể học được một số điều về chiến lược từ những cuốn sách, nhưng thực tế lại không hề đơn giản như vậy.
— Kế hoạch là đào một hào sâu xung quanh trấn, nơi này sẽ được nguỵ trang bằng các lớp đất, lá cây và những vật liệu sẵn có xung quanh. Phía dưới hào sẽ là nơi ẩn nấp của chúng ta. — Kỳ Dư chỉ vào bản đồ, nói tiếp. Lính của Trấn cùng với Nổ Tre sẽ ở dưới đó, kiên nhẫn chờ đợi lệnh.
Kỳ Dư nhớ lại một chiến thuật từ những cuốn sách chiến tranh, nơi các đội quân thường tạo ra một "bẫy" ẩn mình trong lòng đất, sử dụng hào sâu và nguỵ trang để đánh lừa kẻ địch. Hào sâu là cách để ngăn cản kẻ địch tiến vào, nhưng cũng phải có một sự chuẩn bị kỹ lưỡng. Lính phải được huấn luyện để giữ im lặng và không lộ vị trí cho kẻ địch.
Phan Hào đứng lên, ánh mắt sáng lên khi nghe Kỳ Dư giải thích:
— Hào sẽ phải đào sâu khoảng hai mét, rộng ba mét. Nó sẽ tạo thành một hàng rào tự nhiên, khiến bọn thổ phỉ không thể dễ dàng tiếp cận. Nhưng để hoàn thành trong hai ngày, tất cả phải dốc sức làm việc không ngừng.
Vũ Lạc, người cầm bút vẽ trên bản đồ, thêm vào:
— Chúng ta sẽ chia quân ra thành ba nhóm. Một nhóm sẽ phụ trách đào hào, một nhóm lo việc nguỵ trang, và một nhóm khác sẽ đứng canh gác. Nhiệm vụ của nhóm canh gác là thông báo kịp thời nếu có dấu hiệu địch đến gần.
Kỳ Dư gật đầu, một lần nữa, hắn cảm thấy mình không hoàn toàn hiểu hết mọi thứ, nhưng lại có niềm tin vào những gì mình đã học và quyết tâm sẽ giúp vượt qua thử thách:
— Phan Hào, ngươi dẫn nhóm đào hào, Vũ Lạc giúp ngươi giám sát nguỵ trang. Còn Trấn Trưởng và ta sẽ phụ trách việc chuẩn bị Nổ Tre và chỉ đạo đội hình chiến đấu. Mọi người phải hiểu rõ vai trò của mình. Khi bọn thổ phỉ đến gần, ta sẽ dùng pháo hiệu để ra lệnh tấn công đồng loạt. Mọi người phải tấn công bất ngờ, không cho bọn thổ phỉ cơ hội phản ứng.
Kỳ Dư nhớ đến một chiến thuật mà hắn từng đọc trong một cuốn sách về các chiến lược tấn công bất ngờ: khi đối đầu với quân địch mạnh hơn về số lượng, hãy tấn công bất ngờ từ những vị trí không thể đoán trước. Những cú tấn công này có thể làm cho kẻ thù rối loạn, rồi sau đó, sử dụng vũ khí mạnh như Nổ Tre để tiêu diệt chúng.
Ngụy Phong, lúc này mới lên tiếng, ánh mắt đầy lo lắng:
— Đội hình chiến đấu như thế nào? Bọn thổ phỉ đông gấp ba lần chúng ta, và không chỉ có số đông, họ còn có những chiến binh tinh nhuệ. Liệu chiến thuật này có đủ hiệu quả không?
Kỳ Dư nhìn vào bản đồ, một lần nữa cảm nhận sự thiếu sót trong kiến thức của mình về quân sự, nhưng hắn cũng biết tri thức trong sách vở có thể dẫn dắt hắn ra khỏi tình thế khó khăn.
— Chúng ta sẽ sử dụng chiến thuật phòng thủ vững chắc, nhưng không chỉ là phòng thủ. Nổ Tre sẽ là yếu tố quyết định. — Kỳ Dư nói, rồi nhớ lại những cuốn sách mà hắn đã đọc về chiến thuật sử dụng vũ khí không phải là sức mạnh mà là sự tinh nhuệ trong cách đánh. — Chúng ta sẽ áp dụng chiến thuật "đánh giật lùi", khiến bọn thổ phỉ cảm thấy bị tấn công từ nhiều phía. Khi chúng vỡ trận, đó là lúc chúng ta xả Nổ Tre lên chúng.
Ngụy Phong gật đầu, hắn không còn sự nghi ngờ như lúc đầu, thay vào đó là một sự kiên định đã bắt đầu hình thành trong lòng hắn:
— Được. Tôi sẽ dẫn nhóm lính của mình vào thế trận. — Giọng hắn chắc nịch.
Kỳ Dư nhìn mọi người, ánh mắt kiên định nhưng cũng đầy sự trầm tư. Hắn hiểu rằng đây không chỉ là một trận chiến đơn giản, mà còn là một cuộc thử thách lớn đối với tất cả:
— Chúng ta sẽ chiến đấu không chỉ để sống sót. — Kỳ Dư nói, giọng vững vàng. — Chúng ta chiến đấu để bảo vệ Trấn Nam Phong, bảo vệ tất cả những người đã mất tất cả.
Mọi người gật đầu, sự quyết tâm tràn ngập trong ánh mắt mỗi người. Đoàn quân giờ đây không chỉ là những chiến binh, mà là một đoàn thể đoàn kết đang chuẩn bị bước vào cuộc chiến không khoan nhượng.
Không khí trong căn phòng họp vẫn ngột ngạt, đầy lo lắng. Mọi người đã bắt đầu sắp xếp nhiệm vụ cho trận chiến sắp tới, nhưng vẫn có một bóng hình đứng yên lặng, mắt nhìn xuống đất, không tham gia vào cuộc thảo luận. Đó là Tiểu Lộc.
Kỳ Dư nhìn về phía Tô Nhược Nam, rồi quay lại nhìn Tiểu Lộc, gương mặt kiên quyết. Kỳ Dư thẳng thắn phân công nhiệm vụ:
— Tô Nhược Nam, Tiểu Lộc, hai người sẽ dẫn dắt nhóm dân chúng vào khu ẩn nấp phía sau trấn. Họ sẽ được bảo vệ an toàn cho đến khi tình hình ổn định. Các ngươi sẽ phải chịu trách nhiệm bảo vệ họ.
Tô Nhược Nam không nói gì, chỉ gật đầu, nhưng Tiểu Lộc đứng thẳng dậy, bước lên một bước. Cậu nhìn vào Kỳ Dư, đôi mắt không che giấu nổi sự bức xúc.
— Huynh bảo đệ làm gì? Đệ phải dẫn dắt dân chúng trốn vào nơi ẩn nấp trong khi bọn thổ phỉ đang ở ngoài kia sao? — Tiểu Lộc nói, giọng cứng như thép. — Đệ không thể đứng nhìn! Đệ phải chiến đấu! Để bảo vệ chính những gì còn lại của chúng ta!
Kỳ Dư cảm nhận được sự bướng bỉnh và quyết tâm trong lời nói của cậu. Hắn nhìn thẳng vào Tiểu Lộc, nhưng vẫn không thay đổi quyết định.
— Ngươi còn quá nhỏ. Đây không phải là nơi cho ngươi. — Kỳ Dư kiên quyết. — Cuộc chiến này sẽ rất nguy hiểm. Ta cần ngươi bảo vệ những người dân trong khu ẩn nấp, không phải tham gia chiến đấu.
Tiểu Lộc không thể ngừng cảm thấy tức giận và tủi thân. Cậu nhìn thẳng vào Kỳ Dư, rồi sự tức giận trong lòng cậu cuối cùng cũng bùng lên.
— Huynh không hiểu được đâu. — Tiểu Lộc thở gấp, tay nắm chặt lại, giọng cậu nghẹn lại. — Huynh không biết gì về cảm giác mất tất cả, về cảm giác thấy cả gia đình mình bị giết dưới tay bọn thổ phỉ. Bọn chúng đã giết cha mẹ đệ, huynh biết không? Bọn thổ phỉ đó… bọn chúng đã tàn ác giết hết người thân của đệ, đốt nhà, xé nát cả làng đệ!
Kỳ Dư nhìn vào Tiểu Lộc, sự kiên quyết trong ánh mắt cậu không hề giảm đi. Cậu tiếp tục:
— Đệ không thể ngồi yên, không thể thấy người khác chết trước mắt mình mà không làm gì. Cha mẹ đệ, gia đình đệ đều bị chúng giết chết. Đệ muốn trả thù, đệ muốn chiến đấu để không ai phải trải qua cảnh mất mát như đệ nữa!
Kỳ Dư cảm thấy một cơn sóng lạ lùng dâng lên trong lòng, nhưng hắn không thể để cảm xúc che mờ lý trí. Hắn chần chừ, đôi mắt hắn vẫn lạnh lùng, nhưng bên trong lại có sự dao động.
Tiểu Lộc nhìn vào Kỳ Dư, đôi mắt đỏ hoe vì nghẹn ngào, giọng vẫn cứng rắn nhưng cũng đầy kiên định.
— Đệ không thể đứng ngoài cuộc nữa, huynh có hiểu không? Đệ đã mất tất cả. Đệ không thể trốn trong khi thù hận vẫn cháy bỏng trong lòng. — Tiểu Lộc nói, từng lời như vỡ vụn, nhưng không hề có chút yếu đuối. — Đệ phải chiến đấu. Đệ muốn thấy bọn thổ phỉ phải trả giá.
Kỳ Dư đứng yên, hắn không thể không cảm nhận được sự đau khổ và tức giận trong từng lời của Tiểu Lộc. Cậu bé này đã mất hết, và cơn thù hận này đang đốt cháy từng tế bào trong cơ thể cậu.
Tô Nhược Nam, đứng bên, nhìn vào Kỳ Dư và Tiểu Lộc, ánh mắt cô dịu dàng, nhưng cũng rất thấu hiểu. Cô biết rằng Tiểu Lộc không phải là một đứa trẻ yếu đuối, mà là một thiếu niên đầy sức mạnh, và hắn có lý do để chiến đấu.
Sau một khoảng lặng, Kỳ Dư hít một hơi dài. Hắn nhìn vào Tiểu Lộc, ánh mắt cứng rắn nhưng cũng có chút lưỡng lự.
— Được rồi, Tiểu Lộc. — Kỳ Dư nói, giọng dịu lại nhưng vẫn kiên định. — Nếu ngươi muốn tham gia, ta sẽ để ngươi chiến đấu. Nhưng ngươi phải hứa với ta một điều. — Hắn nhìn thẳng vào mắt cậu bé, giọng nghiêm túc. — Ngươi phải luôn ở bên cạnh ta, không được tách ra. Không có sự sai sót. Nếu không, ta sẽ không thể bảo vệ ngươi.
Tiểu Lộc nhìn Kỳ Dư, không nói gì, nhưng ánh mắt của cậu sáng lên, đầy sự quyết tâm. Cậu bé gật đầu mạnh mẽ, giọng cứng rắn:
— Đệ hứa sẽ luôn ở bên huynh. Đệ sẽ không rời đi đâu cả.
Kỳ Dư nhìn vào Tiểu Lộc, rồi nhìn sang Tô Nhược Nam. Cô mỉm cười nhẹ, sự hiểu biết và ủng hộ hiện rõ trong ánh mắt của cô.
Kỳ Dư gật đầu, ánh mắt kiên quyết trở lại.
— Vậy thì, chúng ta sẽ chuẩn bị. Khi cuộc chiến bắt đầu, ta không thể bảo vệ ngươi suốt được, nhưng nếu ngươi thật sự muốn tham gia, thì ta sẽ tin tưởng vào ngươi.
Tiểu Lộc đứng thẳng, đôi mắt sáng lên trong sự quyết tâm, không còn chút nghi ngờ.
— Đệ sẽ không làm huynh thất vọng.
Trên con đường đất mờ mịt sương sớm, bọn Thổ Phỉ đang di chuyển với một tốc độ chóng mặt, dẫn đầu là Lữ Hổ cưỡi ngựa chiến màu đen. Lữ Hổ, thủ lĩnh tàn bạo của băng thổ phỉ, gương mặt vạm vỡ, ánh mắt sắc lạnh như dao. Hắn mặc bộ giáp sắt cũ kỹ đầy vết xước, dấu hiệu của những cuộc chiến đã qua. Đôi mắt hắn luôn cháy bỏng một ngọn lửa thù hận, đặc biệt là với Kỳ Dư – người đã khiến hắn mất đi Lão Nhị, người anh em ruột mà hắn hết mực thương yêu.
Bên cạnh Lữ Hổ là Lữ Hà, người em út của hắn, chỉ mới hai mươi tuổi nhưng đã mang trong mình một lòng căm hận sâu sắc. Ánh mắt của Lữ Hà là sự kết hợp giữa sự non nớt và cơn cuồng nộ đầy bạo lực. Sau cái chết của Lão Nhị vào gần một tháng trước, Lữ Hà đã nung nấu trong lòng một quyết tâm không thể thay đổi – trả thù cho người anh của mình.
Lữ Hà nắm chặt chuôi kiếm, đôi tay run lên vì tức giận. Hắn không thể kiềm chế cơn giận dữ trong lòng.
— Hắn phải chết! — Lữ Hà gầm lên, giọng rít qua kẽ răng. — Kỳ Dư đã giết anh em của ta, và giờ ta sẽ giết hắn!
Lữ Hổ nhìn em trai, ánh mắt lạnh lẽo nhưng cũng có chút hiểu biết. Hắn biết rằng Lữ Hà sẽ không dừng lại cho đến khi đạt được mục đích. Nhưng, dù lòng hắn cũng tràn ngập thù hận, hắn không thể để sự cuồng nộ chiếm lấy quyết định.
— Đừng quá nóng vội, Lữ Hà. Chúng ta sẽ không chỉ giết Kỳ Dư,— Lữ Hổ nói, giọng điềm tĩnh nhưng đầy uy lực. — Ta sẽ dẫn dắt cả trấn này vào nỗi sợ hãi, và khi đó, hắn không còn cơ hội phản kháng.
Lữ Hà nheo mắt nhìn về phía Trấn Nam Phong, nơi Kỳ Dư đang chuẩn bị đối mặt với hắn. Sự nóng nảy trong lòng hắn không thể kìm lại được. Đôi mắt hắn ánh lên sự thù hận và khao khát trả thù.
— Chúng ta sẽ làm cho bọn chúng biết, Lữ Hổ. Ta sẽ không chỉ giết Kỳ Dư, ta sẽ giết tất cả!
Cả bọn thổ phỉ đều rít lên những tiếng cười khùng khục, mặt đầy bẩn thỉu, ánh mắt hung hãn. Một tên trong số đó lên tiếng, giọng khàn khàn và đầy tàn bạo:
— Mày nghĩ chúng ta sẽ để một tên như Kỳ Dư sống sót à? Bọn chúng sẽ phải trả giá đắt, chẳng ai có thể ngăn được bọn ta!
Lữ Hổ quay lại nhìn đội quân của mình, ánh mắt sắc lạnh như sắt. Hắn không chỉ là thủ lĩnh của bọn thổ phỉ, mà là người đứng đầu một băng nhóm tàn bạo, sẵn sàng đổ máu và hủy diệt bất kỳ kẻ nào dám đứng lên chống lại chúng.
Lữ Hà lặng lẽ gật đầu, tay vẫn siết chặt thanh kiếm, ánh mắt đầy thù hận.
— Đúng vậy, không ai thoát được đâu.
Lữ Hổ và Lữ Hà dẫn đầu, đội quân thổ phỉ di chuyển, mảnh đất phía trước họ như đang chờ đợi một cơn bão, và lần này, họ sẽ không buông tha cho Kỳ Dư.
Ánh sáng của những ngọn đuốc chiếu sáng những bóng hình đang chuẩn bị cho trận chiến sinh tử. Kỳ Dư, Trấn Trưởng, Phan Hào, Nguỵ Phong và những người lính khác đứng quanh bản đồ chiến thuật, tất cả đều tập trung vào những phân công cuối cùng.
Kỳ Dư nhìn từng người một, ánh mắt sắc bén không rời khỏi bản đồ. Cuộc chiến đang đến gần, và mỗi giây phút đều quan trọng. Hắn bắt đầu phân công nhiệm vụ, rõ ràng và dứt khoát:
— Trấn Trưởng, ngài sẽ dẫn theo 30 người vào cánh trái, mai phục tại hào. Khi địch đến gần, chờ tín hiệu pháo hiệu của chúng ta rồi mới ném Nổ Tre. Không được hành động vội vàng. — Kỳ Dư nói, ánh mắt không rời khỏi Trấn Trưởng.
Trấn Trưởng gật đầu, gương mặt ông nghiêm nghị. Ông hiểu rõ tính chất quan trọng của nhiệm vụ này. Chỉ một sai sót có thể làm hỏng cả kế hoạch.
— Rõ! Tín hiệu pháo hiệu sẽ là mệnh lệnh của chúng tôi.
Kỳ Dư tiếp tục phân công:
— Phan Hào, ngươi sẽ dẫn 30 người ở cánh phải, ẩn nấp trong hào. Cũng giống như cánh trái, đợi pháo hiệu và chỉ ném Nổ Tre khi có tín hiệu. Đừng vội tấn công. — Hắn dừng lại, nhìn vào Phan Hào để chắc chắn rằng mọi người đều hiểu rõ nhiệm vụ.
Phan Hào cúi đầu, ánh mắt kiên định.
— Chúng tôi sẽ sẵn sàng chờ lệnh.
Kỳ Dư quay lại, nhìn vào Nguỵ Phong và những người lính còn lại. Hắn biết rằng Nguỵ Phong là một chiến binh dày dặn kinh nghiệm, nhưng trận chiến này sẽ không giống bất kỳ trận chiến nào trước đây.
— Nguỵ Phong, ngươi cùng ta và tất cả những người còn lại sẽ lo mặt chính diện. Khi tín hiệu pháo hiệu vang lên, tất cả sẽ tấn công đồng loạt. Đừng để bọn thổ phỉ có cơ hội phản kháng.
Nguỵ Phong nhếch môi, gương mặt lạnh lùng.
— Rõ, chúng ta sẽ làm theo kế hoạch. Không để kẻ nào thoát khỏi tay chúng ta.
Kỳ Dư nhìn xung quanh, ánh mắt kiên quyết. Hắn biết nếu mọi thứ diễn ra theo kế hoạch, họ sẽ có cơ hội chiến thắng. Nhưng nếu sai một bước, cả trấn có thể rơi vào tay bọn thổ phỉ.
Bầu không khí trong Trấn Nam Phong lúc này khác hẳn với những ngày bình yên trước kia. Sáng sớm, sương mù vẫn còn bao phủ trên các mái nhà, nhưng thay vì vẻ u ám, nó mang đến một cảm giác sẵn sàng chiến đấu, một nỗi lo âu lặng lẽ nhưng đầy quyết tâm. Dưới ánh sáng mờ ảo của mặt trời, các người dân bắt đầu chuẩn bị cho những ngày tháng đầy thử thách phía trước. Họ chẳng thể tránh khỏi nỗi lo lắng về việc liệu bọn Thổ Phỉ có tấn công vào trấn sớm hay không, nhưng cũng không thiếu những nụ cười nhẹ nhàng, tiếng nói vui vẻ, cố gắng vơi bớt đi sự căng thẳng.
Tiểu Lộc chạy nhanh trong khuôn viên trấn, tay ôm một chồng đồ đạc, khuôn mặt cậu bé đầy hăng hái nhưng cũng không thiếu sự hoài nghi. Cậu mang những đồ vật cần thiết đến các khu trú ẩn của người dân, chẳng ai bảo ai, Tiểu Lộc đã tự giác làm những việc mà cậu cho là quan trọng nhất vào lúc này. Bên cạnh đó, cậu không ngừng cười đùa và trò chuyện với những người xung quanh, cố gắng tạo ra bầu không khí vui vẻ.
Tiểu Lộc (nhìn thấy Tô Nhược Nam đang chuẩn bị đồ đạc):
— “Cô Tô, cô cứ để đệ lo hết. Đệ sẽ giúp mọi người nhanh chóng rồi còn đi chiến đấu nữa!”
Tô Nhược Nam (nhẹ nhàng cười):
— “Tiểu Lộc, đệ phải cẩn thận đấy. Cần nghỉ ngơi một chút để giữ sức.”
Tiểu Lộc (vẫy tay một cách vui vẻ):
— “Chưa chiến đấu mà đã phải nghỉ, sao được! Đệ sẽ giúp cô Tô chuẩn bị hết rồi đi luôn!”
Mọi người xung quanh Tiểu Lộc không thể không cười trước sự nhiệt tình của cậu bé. Tô Nhược Nam chỉ mỉm cười nhẹ, rồi tiếp tục công việc của mình, mặc dù trong lòng có chút thương cảm khi thấy Tiểu Lộc quá nhiệt huyết nhưng vẫn còn quá trẻ con. Tuy nhiên, đây cũng là một nguồn động viên lớn cho mọi người, khi niềm tin và hy vọng của Tiểu Lộc lan tỏa trong không khí.
Ở khu cánh phải, Phan Hào và những người lính của hắn đang hoàn thiện những công sự phòng thủ cuối cùng. Dù họ có vẻ ngoài rất nghiêm túc, nhưng không thiếu những câu chuyện đùa vui giúp không khí bớt căng thẳng.
Trấn Trưởng (vỗ vai Phan Hào, cười khẩy):
— “Lần này ta sẽ cho ngươi dẫn đầu cánh phải. Nhưng đừng quên, chỉ có thắng thì ngươi mới được khen thưởng nhé!”
Phan Hào (cười lớn):
— “Chỉ cần đừng có thua trận thì sẽ có tiệc lớn mừng, Trấn Trưởng!”
Cả nhóm không thể kìm được tiếng cười. Trấn Trưởng dù có chút lo âu nhưng vẫn biết rằng tiếng cười là liều thuốc tốt nhất để giữ tinh thần lạc quan cho cả trấn. Phan Hào cũng chẳng mấy lo lắng, nhưng hắn biết rõ trận chiến này chẳng dễ dàng chút nào.
Nguỵ Phong cùng nhóm quân của hắn đã đứng sẵn tại cánh chính diện, mắt nhìn về phía xa, vẫn không thể nào kiềm chế được cảm giác bồn chồn về trận chiến sắp tới. Nhưng khi thấy Kỳ Dư phân công công việc một cách rõ ràng, Nguỵ Phong bắt đầu cảm thấy phần nào yên tâm. Hắn không chỉ tin tưởng vào bản thân mà còn vào những chiến thuật của Kỳ Dư.
Nguỵ Phong (nhìn quanh, rồi cười nhẹ):
— “Lần này mà thắng, tôi sẽ mời cả trấn một bữa tiệc thật hoành tráng!”
Một lính bên cạnh (nói đùa):
— “Chắc chắn sẽ có bữa tiệc thịt dê, mấy người nhớ mang theo dạ dày!”
Kỳ Dư (cười nhẹ, quay lại nhìn họ):
— “Nếu thắng, chúng ta sẽ có nhiều bữa tiệc lớn! Nhưng trước hết, tập trung vào trận chiến đã.”
Một lần nữa, cả nhóm lại phá lên cười, nhưng ngay sau đó, tất cả đều nhận thức rõ ràng về nhiệm vụ của mình và sự nghiêm túc cần thiết. Không ai còn nghĩ đến tiệc tùng, mà chỉ còn nghĩ đến chiến đấu và bảo vệ trấn.