Chương 10: Những Người Mới Đến
Ngụy Phong, hiểu rằng hắn không còn đường lui, nhắm mắt lại, chấp nhận số phận. Hắn cảm nhận sự lạnh lẽo của cái chết đang đến gần, tiếng thở của hắn dần dần trở nên khó khăn. Đã đến lúc kết thúc, hắn nghĩ trong lòng. Nếu phải chết, ít ra ta sẽ chết trong chiến đấu.
Nhưng... một điều không ngờ lại xảy ra.
Khi thanh đao của Kỳ Dư sắp sửa chạm vào đầu Ngụy Phong, đao dừng lại trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, chỉ cách đầu Ngụy Phong một đốt tay. Đao của Kỳ Dư không hạ xuống.
Ngụy Phong mở mắt ra, nhìn thấy thanh đao của Kỳ Dư chỉ cách mình một khoảng rất nhỏ. Hắn không thể tin vào mắt mình. Cái chết mà hắn tưởng như sẽ đến trong giây lát lại đột ngột dừng lại.
Đám lính phía sau, những người chứng kiến tất cả, đều thở hắt ra như vừa thoát khỏi một trận chiến sinh tử. Họ không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tất cả đều nhìn Kỳ Dư với ánh mắt đầy sự ngạc nhiên và kính phục.
Lão Hồng đứng phía sau, lặng lẽ nhìn vào cảnh tượng này. Ánh mắt của ông không rời khỏi Kỳ Dư. Lão không hiểu rõ lý do vì sao Kỳ Dư dừng lại, nhưng lão cảm nhận được một sự cao thượng trong hành động này. Kỳ Dư không chỉ chiến thắng Ngụy Phong về sức mạnh, mà còn chiến thắng trong sự lựa chọn của mình, sự kiềm chế trong khoảnh khắc quyết định.
Trấn Trưởng đứng cạnh đó, một nụ cười nhẹ hiện lên trên môi lão. Kỳ Dư đã chiến thắng, không phải bằng sức mạnh, mà bằng trí tuệ và lòng kiên định. Lão hiểu rằng, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, Kỳ Dư đã chứng minh mình là một chiến binh thực thụ, và hơn thế nữa, một người có thể giữ vững phẩm giá trong mọi hoàn cảnh.
Ngụy Phong đứng đối diện với Kỳ Dư, đôi mắt không còn ánh sáng của sự tự tin mà chỉ còn lại sự khắc khoải. Hắn nhìn thanh đao của Kỳ Dư lơ lửng trước mặt mình, cảm nhận từng nhịp tim đập mạnh mẽ trong lồng ngực. Hắn không còn cảm giác sợ hãi, mà là sự chấp nhận. Chấp nhận cái chết, chấp nhận thất bại, và cuối cùng, chấp nhận sự thua cuộc của chính mình.
Kỳ Dư không hạ đao, chỉ giữ yên, đôi mắt sắc lạnh không hề rời khỏi Ngụy Phong. Mỗi giây trôi qua như kéo dài vô tận, cả không gian như tĩnh lặng, chỉ có tiếng hơi thở căng thẳng của hai người vang lên trong đêm khuya.
Một hồi lâu, Ngụy Phong từ từ khuỵu gối xuống, đầu gối hắn bắt đầu run lên, không thể giữ được thăng bằng. Cảm giác tội lỗi, xấu hổ và sự tuyệt vọng bao trùm lấy hắn. Hắn không còn sức chiến đấu, cũng không còn niềm kiêu hãnh.
— Ta không còn gì để mất. — Giọng Ngụy Phong trầm thấp, vỡ vụn. — Muốn chém, muốn giết... tuỳ ngươi.
Câu nói vang lên trong không gian im lặng, như một sự kết thúc cho tất cả mọi thứ. Hắn nhìn vào mắt Kỳ Dư, đôi mắt ngập tràn sự tuyệt vọng, không còn sự khinh miệt hay thách thức như lúc trước. Hắn không còn kiêu ngạo, chỉ còn lại sự chấp nhận rằng cuộc đời mình, từ giây phút này, đã không còn gì.
Kỳ Dư vẫn không nói gì, chỉ nhìn Ngụy Phong đang khuỵu xuống. Đám lính xung quanh bắt đầu nhìn nhau, ánh mắt họ vẫn ngập tràn sự lo sợ và bất ngờ.
Sau một lúc im lặng, Ngụy Phong từ từ ngẩng đầu lên, mắt hắn đầy sự thấm thía, lấp lánh:
— Chúng tôi... là lính của triều đình, được huấn luyện từ nhỏ để bảo vệ đất nước. Nhưng khi nhận được tin thôn làng của chúng tôi bị thổ phỉ tấn công, chúng tôi không thể đứng yên. Chúng tôi đào ngũ, quay về để cứu gia đình, cứu người thân... nhưng khi đến nơi, mọi thứ đã quá muộn.
Ngụy Phong quay đầu, đôi mắt hắn như chứa đựng cả biển mênh mông những đau đớn không thể nói hết. Hắn nhìn về phía những người lính của mình, họ cũng đứng im lặng, không dám nói gì. Họ đều đã từng chiến đấu dưới sự chỉ huy của Ngụy Phong, nhưng giờ đây, họ cũng không còn dám nhìn nhau, ánh mắt đầy sự xót xa.
Không khí trong rừng dần lắng xuống, ánh trăng chiếu nhẹ qua những cành cây, tạo ra những vệt sáng yếu ớt trên mặt đất. Ngụy Phong vẫn quỳ gối, khuôn mặt hắn gập xuống đất, tay siết chặt, nhưng không còn sức mạnh nào trong đó. Hắn không còn là một chiến binh đầy tự hào nữa, mà là một con người đã mất hết mọi thứ. Hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt mệt mỏi và đầy tuyệt vọng nhìn vào Kỳ Dư.
— Gia đình tôi... — Ngụy Phong nghẹn lại, giọng hắn vỡ vụn như một tảng đá vỡ ra. — Tất cả gia đình tôi đều bị giết chết trong tay bọn thổ phỉ. Cha mẹ, vợ con... tất cả đã bị đốt cháy. Tôi không còn gì cả.
Kỳ Dư đứng lặng yên, ánh mắt sắc lạnh nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm xúc khác. Hắn không thể tưởng tượng được sự mất mát đó, khi con người ta mất đi tất cả, mất đi lý do để sống. Cả đám lính xung quanh cũng đứng im, không dám lên tiếng, những ánh mắt nhìn về Ngụy Phong và đám lính của hắn tràn ngập sự thương cảm.
Ngụy Phong tiếp tục, giọng hắn yếu ớt nhưng tràn đầy sự kiên cường lạ kỳ:
— Chúng tôi không thể quay về doanh trại, vì chúng tôi đã đào ngũ. Nhưng chúng tôi không thể đứng nhìn gia đình mình bị tàn sát mà không làm gì. Tôi... tôi không thể sống với cái cảm giác đó.
Lời nói của Ngụy Phong như một nhát dao cắt vào trái tim Kỳ Dư. Hắn thở dài, rồi chậm rãi nhìn vào ánh mắt đầy khắc khoải của Ngụy Phong. Cảm giác đau đớn của hắn không thể diễn tả bằng lời, nhưng trong một khoảnh khắc, Kỳ Dư nhận ra rằng tất cả họ, dù là thổ phỉ hay lính triều đình, đều là những con người đã mất đi niềm hy vọng.
Lão Hồng đứng lặng lẽ phía sau, ánh mắt lão trầm xuống. Dù đã chứng kiến biết bao nhiêu cảnh chiến tranh, bao nhiêu lần thấy con người phải chịu đựng mất mát, nhưng không thể không thấy xót xa cho những con người trước mắt. Lão biết, nỗi đau khi mất đi tất cả không thể dễ dàng vượt qua, và đôi khi, sự tha thứ chính là con đường duy nhất để giải thoát.
Trấn Trưởng bước lại gần Ngụy Phong, đôi mắt lão không còn sắc lạnh như lúc đầu. Lão nhìn hắn, một sự đồng cảm trong ánh mắt. Lão nói nhẹ nhàng, nhưng mỗi từ ngữ đều đầy thấm thía:
— Sự tha thứ không phải lúc nào cũng dễ dàng. Nhưng có lẽ, mọi thứ xảy ra đều có lý do của nó. Nếu các ngươi đã mất đi tất cả, hãy xem như đây là cơ hội để làm lại. Đừng để sự thù hận làm mờ mắt, vì cái giá phải trả sẽ là tất cả những gì còn lại trong các ngươi.
Lời nói của Trấn Trưởng như một làn sóng xoa dịu đi nỗi đau. Ngụy Phong không đáp lại, chỉ cúi đầu, mắt lặng lẽ nhìn xuống đất, như thể chấp nhận những lời khuyên ấy.
— Tôi sẽ chiến đấu với bọn thổ phỉ. — Kỳ Dư nói với giọng quyết đoán, đôi mắt sáng lên. — Trấn chúng tôi nằm gần đây, và chúng tôi đang chuẩn bị để đối phó với lũ thổ phỉ. Không chỉ vì gia đình của các ngươi mà còn vì những gì các ngươi đã bảo vệ. Các ngươi đã mất tất cả, nhưng nếu chúng ta đứng lên và chiến đấu, ít nhất sẽ có một lý do để tiếp tục sống.
Kỳ Dư không chỉ nói về việc trả thù, mà hắn nói về một lý tưởng lớn lao hơn, một cuộc chiến vì công lý, vì sự bảo vệ những gì còn lại, vì không để những mất mát tiếp tục diễn ra. Những người lính đứng xung quanh nhìn hắn, lần đầu tiên trong đời họ nghe thấy một lời kêu gọi đầy cảm hứng như thế.
Ngụy Phong ngẩng đầu lên, ánh mắt hắn sáng lên một chút, như nhận ra một tia hy vọng trong lời nói của Kỳ Dư. Cảm giác tội lỗi và hối hận đã dần lùi xa, thay vào đó là sự quyết tâm, là ý chí không thể khuất phục.
Hắn đứng lên, quay sang nhìn những người lính còn lại của mình. Từng gương mặt đều toát lên sự kiên định, không còn sự hoài nghi như lúc đầu. Ngụy Phong lên tiếng, giọng mạnh mẽ hơn bao giờ hết:
— Chúng ta đi theo ngươi, Kỳ Dư. Đừng để nỗi đau này tiếp tục nữa. Chúng ta sẽ chiến đấu cùng ngươi, cho những gì chúng ta đã mất và những gì chúng ta còn lại.
Cả nhóm lính phía sau gật đầu, không một ai phản đối. Ánh mắt họ đầy sự quyết tâm. Họ không còn là những kẻ đào ngũ chạy trốn, mà là những người lính sẵn sàng chiến đấu cho một mục đích lớn hơn, cho một lý tưởng mà họ chưa từng nghĩ đến trước đó.
Kỳ Dư gật đầu, một nụ cười nhẹ xuất hiện trên môi hắn, không phải vì sự chiến thắng hay niềm vui, mà là sự hiểu biết và lòng dũng cảm của những người lính này.
— Chúng ta sẽ không chỉ chiến đấu để trả thù, mà sẽ chiến đấu để bảo vệ những gì còn lại. Chúng ta sẽ chiến đấu cho một tương lai mà bọn thổ phỉ không thể kiểm soát.
Với lời tuyên thệ ấy, cả nhóm bắt đầu chuẩn bị cho cuộc hành trình tiếp theo, để đối mặt với bọn thổ phỉ – kẻ thù đáng sợ mà họ phải đánh bại.
Mặt trời bắt đầu lên cao, nhuộm màu đỏ rực rỡ trên bầu trời, ánh sáng chiếu sáng rực rỡ qua tán cây trong khu rừng dày đặc. Kỳ Dư dẫn đầu nhóm lính mới, bên cạnh là Ngụy Phong và những người lính từng theo hắn. Họ đang trên đường trở về Trấn Nam Phong sau khi thu nạp được gần 30 lính từ Ngụy Phong. Những người này, dù là lính đã từng được huấn luyện chiến đấu, nhưng giờ đây đều mang trong mình những cảm xúc bất an và lo sợ.
Không khí trên đường đầy sự căng thẳng. Mọi người trong nhóm đều ý thức được rằng không chỉ đối mặt với thổ phỉ, mà giờ đây họ còn phải đối mặt với một trách nhiệm lớn lao hơn – bảo vệ những người yếu đuối, những người không thể tự bảo vệ bản thân.
Khi đến gần Trấn Nam Phong, ánh sáng buổi chiều bao phủ khắp các ngôi nhà nhỏ. Bỗng dưng, họ gặp phải một cảnh tượng khiến họ phải dừng lại. Hơn 60 người, chủ yếu là người già, phụ nữ và trẻ em, đang lũ lượt kéo về từ các làng xung quanh, với gương mặt hoang mang và mệt mỏi. Họ không có chỗ để đi, không có nơi để ẩn náu.
Những người này đều là nạn nhân của thổ phỉ. Nhà cửa của họ bị thiêu rụi, gia đình bị tấn công, và họ không còn nơi nào để trốn. Từng bước chân của họ như in dấu vết của nỗi đau, của sự mất mát không thể nào lấp đầy.
Kỳ Dư, khi nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi cảm thấy đau lòng. Hắn dừng lại và quay sang Ngụy Phong, ánh mắt đầy kiên quyết.
— Chúng ta sẽ thu nhận họ. — Kỳ Dư nói, giọng kiên quyết, không hề có chút ngập ngừng. — Trấn Nam Phong không chỉ là nơi chúng ta đứng vững. Nó phải là nơi mà những người này có thể tìm thấy sự an toàn.
Ngụy Phong, cùng với những người lính còn lại, gật đầu đồng ý. Tất cả họ đều hiểu rằng cuộc chiến không chỉ là đánh đuổi thổ phỉ, mà còn là bảo vệ những người dân vô tội.
Cả nhóm dừng lại, sắp xếp nhanh chóng chỗ ở cho những người vừa đến. Kỳ Dư cùng Trấn Trưởng ra lệnh xây dựng thêm những lều trại tạm thời cho những người mới đến, phân chia nguồn lương thực và nước uống cho tất cả mọi người. Hắn bảo Phan Hào và những người lính của mình tổ chức một đội tiếp tế, còn bản thân hắn cùng Lão Hồng và Trấn Trưởng sắp xếp lại chiến lược bảo vệ khu vực.
Lão Hồng, sau khi nhìn thấy tình cảnh này, bất giác lặng im. Lão đã chiến đấu cả đời, đã chứng kiến biết bao cảnh tan hoang, nhưng lần này lại cảm thấy đau đớn trước sự vô tội của những người dân này. Tại sao những người vô tội luôn phải gánh chịu những gì họ không đáng phải chịu? Lão tự hỏi trong lòng, nhưng chỉ biết tiếp tục công việc.
Khi tất cả đã được sắp xếp, Kỳ Dư đứng lên, mắt nhìn vào từng gương mặt lo âu và mệt mỏi, rồi hắn nói:
— Trấn Nam Phong này sẽ là nơi chúng ta bảo vệ, không chỉ là một nơi để trú ẩn, mà là một ngôi nhà thực sự. Chúng ta sẽ chiến đấu vì tất cả những người ở đây, cho một tương lai không còn bóng dáng của thổ phỉ.
Những người lính xung quanh và những người mới đến không nói gì, nhưng trong ánh mắt của họ, sự quyết tâm đã bắt đầu sáng lên. Họ không còn là những người bị xua đuổi, mà là những người chiến đấu cho một mục tiêu chung – bảo vệ ngôi nhà này, bảo vệ những người yếu đuối và không để bọn thổ phỉ chiếm đoạt những gì họ đã yêu thương.
Nhóm Kỳ Dư giờ đây không chỉ là những chiến binh dũng cảm, mà còn là người bảo vệ duy nhất của Trấn Nam Phong. Mỗi người trong họ đã nhìn thấy một lý do để chiến đấu, và không ai trong nhóm này lùi bước.
Sau khi Kỳ Dư và nhóm lính hoàn thành công việc sắp xếp chỗ ở cho tất cả mọi người, bầu không khí trong Trấn Nam Phong dần trở nên ổn định hơn. Các lều tạm được dựng lên, lương thực và nước uống được phân phối đầy đủ, và những người mới đến bắt đầu có nơi để nghỉ ngơi, dẫu cho những nỗi đau mất mát vẫn chưa thể vơi đi trong mắt họ.
Nhưng không có thời gian cho sự nghỉ ngơi. Kỳ Dư hiểu rằng công việc thực sự chỉ mới bắt đầu. Bọn thổ phỉ vẫn còn ở ngoài kia, đe dọa sự tồn vong của cả khu trấn. Hắn nhanh chóng thay đổi trang phục, rút ra bản vẽ và bước vội ra ngoài.
— Ngụy Phong, theo ta. — Kỳ Dư hạ lệnh, ánh mắt sắc lạnh đầy quyết đoán.
Ngụy Phong và những người lính đi theo nhanh chóng tụ tập. Mọi người đều hiểu rằng Kỳ Dư đã quyết định bước vào một giai đoạn quan trọng của cuộc chiến.
Kho Nổ Tre nằm ngay bên cạnh khu vực luyện tập, một khu đất rộng rãi, cách xa nơi ở của dân thường, để đảm bảo an toàn tuyệt đối khi thực hiện các bài huấn luyện. Các thùng Nổ Tre đã được chất đống thành từng đống lớn. Mỗi trái nổ đều được làm từ tre, bọc bên ngoài là lớp đất sét cứng, có thể chịu va đập mạnh mà không nổ ngay lập tức.
— Số lượng đã đạt ba trăm trái, đủ cho đợt tấn công đầu tiên. — Kỳ Dư quan sát các thùng chứa, gật đầu hài lòng. Đây là số lượng Nổ Tre mà hắn và nhóm thợ rèn đã chuẩn bị từ lâu. Tuy nhiên, việc sử dụng chúng vẫn là một thử thách lớn đối với những người mới.
Hắn quay sang Ngụy Phong, rồi nhìn các lính của mình và những người mới tham gia, ánh mắt nghiêm nghị.
— Các ngươi cần phải học cách sử dụng những thứ này. Đừng để nó trở thành mối nguy hiểm cho chính mình. — Kỳ Dư ra lệnh.
Nguyên lý hoạt động của Nổ Tre mà Kỳ Dư đã phát minh có thể tóm gọn như sau: Nổ Tre là một loại vũ khí chiến đấu dùng năng lượng cơ học để kích nổ. Mỗi trái nổ được làm từ thân tre cứng, bên trong chứa hỗn hợp chất nổ có thể bị kích hoạt bằng lực va đập mạnh vào mặt đất. Khi trái nổ va vào bề mặt cứng, lớp đất sét bảo vệ bên ngoài vỡ ra, tạo ra một phản ứng nổ mạnh mẽ. Đây là một vũ khí tầm xa, nhưng cũng có thể được sử dụng hiệu quả trong các tình huống chiến đấu cận chiến.
Kỳ Dư bắt đầu giải thích về cách sử dụng:
— Khi ném, các ngươi cần đảm bảo rằng tay cầm không bị trượt ra khỏi trái nổ. Tay nắm phải vững vàng, và lực ném phải mạnh mẽ, nhưng phải có độ chính xác cao. Khi ném, phải tính toán sao cho trái nổ lao xuống đất với lực va chạm mạnh. Nếu ném quá yếu, nó sẽ không kích nổ. Nếu quá mạnh, có thể khiến nó nổ ngay khi còn trên không.
Kỳ Dư không chần chừ, hắn tiến lên phía trước, cầm lấy một trái Nổ Tre. Cả đám lính, từ Ngụy Phong cho đến những người mới gia nhập, đều ngừng lại, mắt dõi theo từng động tác của Kỳ Dư. Họ đã thấy Kỳ Dư rất tài giỏi trong việc chiến đấu với tay không, nhưng họ chưa bao giờ thấy hắn sử dụng vũ khí như thế này. Những trái Nổ Tre chỉ là những cành tre nhỏ, bọc đất sét, có gì đặc biệt mà có thể đối đầu với bọn thổ phỉ mạnh mẽ?
Ngụy Phong và các lính của hắn nhìn nhau, sự nghi ngờ hiện rõ trong ánh mắt. Một tên lâu la đứng gần đó, khẽ lắc đầu:
— Cái này mà cũng có thể là vũ khí? Chỉ là một thanh tre thôi mà, làm sao mà hạ được thổ phỉ được chứ?
Tên khác cũng không kìm được, thì thầm:
— Không lẽ chúng ta đang tin vào cái này sao?
Những lời thì thầm nhanh chóng lan ra, tiếng cười khúc khích của vài tên lính vang lên, sự chế giễu rõ ràng trong giọng nói của họ. Mọi người đều tò mò, nhưng cũng không giấu được vẻ hoài nghi. Làm sao một cục tre nhỏ như vậy lại có thể giúp họ chiến đấu?
Kỳ Dư không để tâm đến những lời bàn tán. Hắn nhấc trái Nổ Tre, tay giữ chặt phần thân tre, đôi mắt nhìn chăm chú vào mục tiêu. Hắn biết rằng lần đầu tiên khi sử dụng vũ khí này, phải thể hiện hết sức chính xác. Dù sao đây không chỉ là một buổi huấn luyện, mà còn là thử thách để những người lính này tin tưởng vào vũ khí mà hắn đã sáng tạo ra.
Kỳ Dư hít một hơi thật sâu, tay cầm chặt trái Nổ Tre như cầm chặt số phận. Hắn bước một bước về phía trước, rồi ném mạnh về một tảng đá lớn cách khoảng 10 bước. Trái Nổ Tre bay vèo qua không trung, xoáy tròn trong ánh sáng mờ của buổi chiều, và chỉ trong một khoảnh khắc, nó va chạm mạnh xuống mặt đất.
Ầm! Tiếng nổ vang lên như một tiếng sét giữa không gian tĩnh lặng, không gì có thể chuẩn bị họ cho sự mạnh mẽ của nó. Đất dưới chân mọi người rung chuyển, bụi mù cuộn lên, và tảng đá lớn bên cạnh nơi trái Nổ Tre vừa nổ vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, rơi lả tả xuống đất.
Một khoảnh khắc hoàn toàn im lặng, không ai dám nói gì. Chỉ có tiếng gió thổi qua, và những mảnh đá vỡ lăn lóc dưới đất.
Ngụy Phong đứng sững người, ánh mắt hắn mở to. Một sự ngạc nhiên không thể giấu được tràn lên trong mắt hắn. Các lính xung quanh cũng im bặt, không tin vào những gì vừa chứng kiến.
— Cái... cái gì thế này? — Một tên lính thốt lên, đôi mắt hắn vẫn không rời khỏi đống đá vỡ, ánh sáng trong mắt hắn dần dần chuyển từ nghi ngờ sang kính phục.
Ngụy Phong lúc này cũng không còn vẻ ngạo mạn hay hoài nghi như trước. Hắn nhìn Kỳ Dư với ánh mắt khác, ánh mắt đầy sự thán phục và kinh ngạc.
— Ngươi... ngươi thực sự có thể làm được điều này? — Ngụy Phong hỏi, giọng đầy sự kính trọng.
Kỳ Dư đứng im, ánh mắt vẫn sắc lạnh như lúc đầu, nhưng trong ánh mắt đó có một tia tự hào. Hắn quay sang nhìn những người lính xung quanh, giọng nghiêm túc:
— Đây là lý do tôi bảo các ngươi phải tin vào vũ khí này. Nó không chỉ là một thứ để khoe khoang, mà là một công cụ mạnh mẽ, có thể giúp chúng ta chiến đấu với những kẻ thù mạnh mẽ hơn chúng ta.
Kỳ Dư quay lại nhìn trái Nổ Tre đã nổ tung đất đá, rồi lại tiếp tục:
— Lực ném là quan trọng, nhưng chính va chạm mạnh với mặt đất mới là yếu tố kích hoạt lực nổ. Khi trái nổ chạm vào bề mặt cứng, lớp bảo vệ bằng đất sét sẽ vỡ ra, tạo ra phản ứng nổ mạnh mẽ.
Ngụy Phong không nói gì, nhưng ánh mắt hắn đầy sự ngạc nhiên. Hắn hiểu rằng, đây là một thứ vũ khí không giống bất kỳ thứ gì mà hắn từng thấy. Và điều quan trọng hơn cả, đó là Kỳ Dư không chỉ biết chiến đấu, mà hắn còn biết cách tạo ra sức mạnh vượt qua cả tưởng tượng.
Mọi người bắt đầu thử ném những trái Nổ Tre theo hướng dẫn của Kỳ Dư. Lần này, không còn tiếng cười, không còn sự hoài nghi. Mỗi cú ném đều chính xác và mạnh mẽ, trái Nổ Tre phát nổ, tạo ra tiếng vang và khiến những tảng đá xung quanh vỡ vụn. Những tên lính giờ đây không chỉ nhìn nhau với sự ngạc nhiên, mà còn là niềm tin mới vào vũ khí của Kỳ Dư.
Tiếng nổ của Nổ Tre vẫn còn vang vọng trong không khí, và đất vẫn còn đang rung nhẹ sau cú va chạm mạnh. Các lính của Ngụy Phong và Kỳ Dư đều vỗ tay, ánh mắt ngập tràn sự kính phục và thán phục. Lần đầu tiên, họ thấy một loại vũ khí khác biệt và mạnh mẽ đến như vậy. Cảm giác hoài nghi ban đầu dần tan biến, thay vào đó là sự quyết tâm.
— Vũ khí này thật sự có thể thay đổi thế trận. — Một tên lính thốt lên, giọng đầy sự ngưỡng mộ.
Ngụy Phong đứng im, tay vẫn nắm chặt thanh kiếm đã gãy trước đó. Hắn nhìn vào những trái Nổ Tre, trong lòng dâng lên cảm giác tôn trọng không hề nhỏ đối với Kỳ Dư. Đúng là từ trước đến nay hắn chưa từng gặp ai như vậy. Hắn không chỉ chiến đấu bằng sức mạnh cơ bắp, mà còn dùng trí tuệ để sáng tạo ra những vũ khí có thể thay đổi cục diện trận chiến.
Nhưng ngay khi không khí bắt đầu nhẹ nhàng hơn, một tên lính gấp gáp chạy tới, mồ hôi tuôn ra như mưa.
— Thưa Thầy Kỳ, có tin báo! — Tên lính thở hổn hển. — Bọn thổ phỉ còn cách Trấn Nam Phong chỉ hai ngày đường. Số lượng hơn ba trăm tên.
Cả nhóm im bặt. Một sự tĩnh lặng bao trùm. Kỳ Dư không thay đổi sắc mặt, nhưng trong lòng hắn đã có sự chuẩn bị. Đối đầu với bọn thổ phỉ, 300 tên, dù có vũ khí mạnh như Nổ Tre, cũng không phải là điều dễ dàng.
Ngụy Phong bước tới, ánh mắt trở nên nghiêm túc, đôi môi mím lại. Hắn nhìn vào Kỳ Dư, giọng đầy lo lắng:
— 300 tên... Chúng ta chỉ có chưa đầy một trăm người, và phần lớn trong số đó là dân thường, phụ nữ và trẻ em. Đám lính trong Trấn cộng với đám người chúng tôi gần 100 người, làm sao mà đối phó được với bọn thổ phỉ đông như thế này?
Cảm giác nặng nề lan tỏa khắp khu vực huấn luyện. Mọi người đều biết, dù Nổ Tre mạnh mẽ đến đâu, nó cũng không thể làm thay đổi cục diện trong một trận chiến lớn. Nếu không có chiến thuật tốt và sự chuẩn bị kỹ càng, thì Trấn Nam Phong sẽ khó tránh khỏi thảm cảnh.
Kỳ Dư nhìn vào Ngụy Phong, ánh mắt hắn không có sự hoảng loạn mà chỉ có sự lạnh lùng, kiên quyết.
— Ta biết. Chúng ta không thể chỉ dựa vào số lượng. — Kỳ Dư nói nhẹ, nhưng lời nói của hắn đầy quyết đoán. — Nhưng chúng ta có một lợi thế. Đây không chỉ là chiến đấu vì sinh tồn, mà còn là chiến đấu vì mục đích. Chúng ta sẽ chiến đấu để bảo vệ những người dân vô tội, để những kẻ thổ phỉ không thể tàn phá thêm nữa.
Ngụy Phong không nói gì, nhưng trong ánh mắt hắn, sự kiên quyết của Kỳ Dư đã bắt đầu lan tỏa. Hắn cảm nhận được sự thay đổi trong tư tưởng của mình. Mỗi lời nói của Kỳ Dư đều mang theo một năng lượng lớn lao, khiến hắn tin rằng cuộc chiến này sẽ không chỉ là một cuộc chiến của sức mạnh, mà là một cuộc chiến của niềm tin.
— Tôi sẽ không để Trấn Nam Phong rơi vào tay bọn thổ phỉ. — Kỳ Dư tiếp tục, đôi mắt hắn lóe lên sự kiên định. — Hãy chuẩn bị. Chúng ta sẽ cần một kế hoạch, và không thể chần chừ thêm.
Lão Hồng đứng một bên, mắt lão ánh lên sự trầm tư. Lão biết rằng Kỳ Dư không chỉ có kế hoạch, mà còn có sự quyết tâm vững vàng. Tuy nhiên, lão cũng không thể không lo lắng về số lượng của bọn thổ phỉ. Lão biết, dù có chiến thuật tốt đến đâu, nếu không có đủ lực lượng, kết quả cũng không thể đoán trước.
Trấn Trưởng đứng im một lúc, rồi lên tiếng, giọng trầm nhưng chắc chắn:
— Kỳ Dư nói đúng. Chúng ta không chỉ chiến đấu để bảo vệ chính mình, mà còn bảo vệ tất cả những người ở đây. Đừng nghĩ đến chuyện lui bước, vì nếu chúng ta không bảo vệ được Trấn Nam Phong này, thì cái gì còn lại cho chúng ta?
Một luồng không khí dâng lên trong lòng mọi người, như một sự thôi thúc mạnh mẽ, khiến họ không thể không nhìn về phía trước. Bọn thổ phỉ không chỉ là kẻ thù mà còn là thử thách, một thử thách mà họ phải vượt qua nếu muốn tồn tại.
Kỳ Dư nhìn mọi người, ánh mắt sắc lạnh, nhưng không thiếu phần an ủi:
— Chúng ta sẽ chiến đấu. Chúng ta sẽ bảo vệ Trấn Nam Phong, không chỉ vì gia đình chúng ta, mà còn vì những người đã mất tất cả. Hãy làm tốt công việc của mình, mỗi người một phần, để ta cùng nhau đánh bại kẻ thù.
Mọi người gật đầu, không ai nói thêm gì. Nhưng trong lòng mỗi người, niềm tin vào Kỳ Dư và kế hoạch của hắn đã được củng cố vững vàng. Đây không chỉ là một trận chiến của vũ khí và sức mạnh, mà còn là một trận chiến của niềm tin và ý chí