Bảy giờ tối. Ánh đèn đường vàng vọt hắt qua ban công, nơi hai căn hộ liền kề chỉ cách nhau một bức tường rào thấp và một khoảng không gian đủ để gọi là ranh giới. Lâm Duy, kiến trúc sư thành đạt, đang đứng ở ban công đối diện, cầm ly rượu vang đỏ, dáng vẻ lạnh lùng và lịch lãm như một bức tượng điêu khắc. Hạ Mẫn, nhà thiết kế thời trang, đang tỉ mẩn tưới mấy chậu hoa giấy, mái tóc dài buông lơi chạm vào cần cổ trắng ngần.
Họ là hàng xóm thanh mai trúc mã, nhưng mối quan hệ ấy đã biến thành một sự cấm kỵ dai dẳng. Mười năm không phải để lớn lên bên nhau, mà là để học cách nhìn nhau bằng sự thách thức, che giấu đi ngọn lửa khao khát cháy âm ỉ.
"Kiến trúc sư Lâm, anh có thể ngừng nhìn chằm chằm vào tôi như thể tôi là con sâu róm phá hoại vườn hoa nhà anh được không?" Hạ Mẫn nói, giọng cô ngọt ngào một cách nguy hiểm, ẩn chứa sự châm chọc.
Lâm Duy nhếch môi, chậm rãi nhấp một ngụm rượu. "Cô Mẫn, nếu tôi không nhìn, ai sẽ ngăn cô làm đổ nước bẩn sang ban công nhà tôi lần nữa? Cô nên tập trung vào việc thiết kế vải vóc đi, đừng cố gắng trở thành một người làm vườn."
Cô bật cười, tiếng cười lảnh lót nhưng đầy thách thức. "Anh quá căng thẳng rồi, Duy. Hay là do cả ngày anh chỉ làm việc với những hình khối khô khan nên quên mất cảm giác của sự mềm mại? Anh cần một chút màu sắc, một chút hỗn loạn để cân bằng lại cuộc sống hoàn hảo nhàm chán của mình."
"Sự mềm mại của cô luôn đi kèm với rắc rối và sự hỗn loạn của cô chỉ tổ phá hoại trật tự," anh đáp trả, ánh mắt lạnh lùng như đóng băng.
"Và anh thích rắc rối, đúng không?" Cô buông lời khiêu khích, ánh mắt trực tiếp chạm vào anh, không hề né tránh.
Câu hỏi của cô như một lời thách đố thẳng thừng, đánh trúng vào sự kiềm chế của anh. Lâm Duy đặt mạnh ly rượu xuống bàn, tiếng động khô khốc vang lên. Anh không trả lời, nhưng ánh mắt anh đã trở nên tối sầm, một cơn bão đang cuộn lên bên trong.
Khi Hạ Mẫn bước qua để lấy chiếc bình tưới bị rơi sát chân tường rào, cô đã vô tình trượt chân trên vũng nước đọng. Thay vì ngã nhào, cô cảm nhận được một lực mạnh mẽ, cứng rắn nắm lấy cổ tay mình.
Lâm Duy đã phản xạ nhanh hơn suy nghĩ. Anh ghì chặt cổ tay cô, kéo mạnh cô về phía ban công của anh. Khoảnh khắc ấy, khoảng cách giữa họ bị xóa sổ. Cả hai người đều đứng sát rào chắn, hơi thở nóng hổi của cô phả vào không khí tĩnh lặng.
Anh buông tay, nhưng không phải lập tức. Ngón cái của anh lướt nhẹ qua mạch đập nơi cổ tay cô. Hành động này ngắn ngủi nhưng đầy sức nặng, một sự tiếp xúc vượt quá giới hạn "hàng xóm" của họ.
"Cẩn thận," anh thì thầm, giọng nói trầm khàn hơn bình thường, gần như là một lời cảnh báo.
Hạ Mẫn ngước nhìn, đôi mắt cô sâu thăm thẳm. Cô cảm nhận được sự ấm áp, nóng bỏng từ ngón tay anh đang xiết nhẹ da thịt mình. Một luồng điện chạy dọc sống lưng, không phải từ sự sợ hãi, mà từ một thứ khác. Một thứ mà họ luôn cố gắng phủ nhận.
"Anh lo lắng cho tôi à, Lâm Duy?" Cô hỏi, giọng cô thì thầm, cố ý kéo dài, thách thức sự kiềm chế cuối cùng của anh.
Anh lập tức thu tay lại như bị bỏng, gương mặt anh trở lại vẻ lạnh lùng. Nhưng đôi mắt anh đã tố cáo anh. Chúng đang cháy lên một ngọn lửa bị kìm nén.
"Tôi lo cho sàn gỗ của tôi," anh nói cụt lủn, quay lưng bước vào trong.
Cô đứng đó, trái tim đập nhanh hỗn loạn, nơi cổ tay vừa chạm vào anh vẫn còn nóng rát. Họ đã chạm nhau, và đó là sự vi phạm lớn nhất sau mười năm.
Mấy ngày sau, một cơn mưa lớn bất chợt kéo đến vào nửa đêm. Hạ Mẫn đang thiết kế bản vẽ thì nghe thấy tiếng động mạnh ở ban công nhà Lâm Duy. Cô chạy ra, thấy anh đang loay hoay với tấm rèm cửa kính bị bật tung. Mưa và gió lớn hắt vào, làm ướt một nửa chiếc áo sơ mi trắng mỏng của anh, tạo nên những đường nét rõ ràng, mạnh mẽ dưới lớp vải dính vào da.
"Cần giúp đỡ không, Kiến trúc sư?" Cô hỏi, dựa vào lan can. Cô không thể phủ nhận hình ảnh đó đang khiến cô mất tập trung.
"Không cần. Cô nên vào ngủ đi." Giọng anh vẫn giữ vẻ xa cách, nhưng hơi thở đã nặng hơn.
Nhưng khi anh cúi xuống để cố định lại chốt, một cơn gió mạnh thổi tung chiếc khăn choàng đang quấn hờ trên vai Hạ Mẫn, khiến nó bay qua rào chắn và vướng vào tay Lâm Duy.
Anh nắm lấy chiếc khăn, ngón tay anh chạm vào mép vải. Mùi hương nước hoa của cô, một sự pha trộn giữa hoa nhài và gỗ đàn hương, thoang thoảng xộc vào khứu giác anh, đánh tan mùi mưa lạnh lẽo.
"Món đồ vô dụng của cô," anh nói, giọng anh đầy sự mỉa mai, nhưng bàn tay anh lại không hề có ý định trả lại ngay lập tức. Anh cuộn chiếc khăn lại, sự chậm rãi đó như một hành động cố ý kéo dài khoảng cách này.
"Nó giúp tôi giữ ấm, thứ mà những kiến trúc sư khô khan như anh không bao giờ hiểu được," cô đáp, bước sát hơn về phía rào chắn. "Trả lại cho tôi đi."
Cô chìa tay ra. Anh không đặt vào tay cô. Thay vào đó, anh khẽ luồn chiếc khăn qua khe hở của rào chắn, cố tình để đầu ngón tay chạm nhẹ vào lòng bàn tay cô. Một cú chạm tinh tế, thoáng qua, nhưng đủ để khiến cả hai người giật mình.
Đôi mắt Lâm Duy khóa chặt lấy cô trong bóng tối và ánh đèn mờ. Sự đối đầu bằng ánh mắt này nguy hiểm hơn bất kỳ lời nói khiêu khích nào. Nó là sự công nhận ngầm về sức hút không thể phủ nhận giữa họ.
"Cô nên mặc thêm gì đó," anh nói, giọng nói đã mềm đi một chút, không còn sự gay gắt thường thấy.
"Cảm ơn vì lời khuyên không cần thiết," cô đáp, nắm chặt chiếc khăn trong tay. Hơi ấm từ tay anh vẫn còn vương lại trên vải.
Cô quay lưng bước vào trong, nhưng khi đến cửa kính, cô dừng lại, nhìn vào bóng mình phản chiếu trên mặt kính ướt. Cô thấy anh vẫn đứng đó, dưới mưa, nhìn theo hướng cô.
Sáng hôm sau, Hạ Mẫn cần một tập hồ sơ bị bỏ quên trong kho cũ của căn nhà, nơi cô hiếm khi lui tới. Căn phòng cũ kỹ, bụi bặm này lại có một bức tường chung duy nhất với phòng làm việc cá nhân của Lâm Duy.
Cô bắt đầu lục lọi, di chuyển các thùng giấy và vật dụng cũ. Bất ngờ, một chiếc hộp nặng nề tuột khỏi tay cô, va mạnh vào bức tường ngăn cách.
Cốc! Cốc!
Một tiếng gõ đáp lại khô khan từ phía bên kia bức tường. Cô biết đó là anh.
"Cô Mẫn, cô đang cố phá hủy cấu trúc ngôi nhà sao?" Giọng anh vang lên, xuyên qua lớp tường mỏng.
"Tôi đang tìm sự sáng tạo, thứ mà một kiến trúc sư cứng nhắc không bao giờ tìm thấy trong những khối bê tông," cô đáp.
Khoảng vài phút im lặng. Cô tiếp tục tìm kiếm, nhưng tai cô lại lắng nghe tiếng động từ bên kia. Cô nghe thấy tiếng bút chì lướt trên giấy, tiếng gõ bàn phím nhịp nhàng, và đôi khi là một tiếng thở dài nhẹ. Sự gần gũi vô hình này thật sự khiến cô bồn chồn.
Cô tìm thấy chiếc hộp tài liệu. Khi cô đang cố gắng kéo nó ra, một tờ giấy nhỏ bất ngờ trượt qua dưới khe cửa.
Cô cúi xuống nhặt lên. Đó là một bản phác thảo kiến trúc, nhưng thay vì các đường thẳng và góc vuông, nó lại là một nét vẽ trừu tượng, đầy cảm xúc, gần như hỗn loạn. Ở góc dưới cùng, anh đã viết một dòng chữ nhỏ, bằng nét bút mạnh mẽ:
“Sự hỗn loạn của cô vẫn luôn ở đó, không thể chối bỏ.”
Hạ Mẫn biết anh không chỉ nói về bản vẽ. Anh đang nói về cảm xúc, về sự khao khát mà họ chôn giấu. Anh biết cô đang ở đây, ngay sát bên, và anh đã cố ý gửi thông điệp này qua bức tường.
Cô cảm thấy máu nóng dồn lên mặt. Cô lấy một cây bút dạ quang đỏ, lật mặt sau của bản vẽ, và viết một dòng chữ duy nhất bằng nét chữ mạnh mẽ không kém:
“Và anh luôn tìm kiếm nó.”
Cô đẩy nhẹ tờ giấy trở lại qua khe cửa, chờ đợi.
Vài giây tĩnh lặng trôi qua. Sau đó, cô nghe thấy một tiếng động nhỏ, như thể anh đang hít sâu một hơi.
Cốc! Cốc! Cốc!
Ba tiếng gõ mạnh mẽ đáp lại, không phải là sự bực bội, mà là một sự khẳng định. Nó giống như một lời cam kết.
Hạ Mẫn tựa lưng vào tường, nhắm mắt lại. Cô cảm nhận được sự hiện diện của anh ngay phía bên kia. Bức tường này không chia cắt họ, nó chỉ làm tăng thêm sự căng thẳng và khao khát muốn phá vỡ ranh giới.
Cô đã thắng ván này. Anh đã thừa nhận.
Hạ Mẫn mỉm cười, một nụ cười đầy quyến rũ và nguy hiểm. Trò chơi bây giờ mới thực sự bắt đầu.